Vòng ôm của anh siết mạnh, khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Cô thở dài, hỏi tiếp: “Vậy xin ngài Thủ tướng cho em biết, em có nên tha thứ hay không đây?”
“Không, không phải như vậy đâu.” Anh rầu rĩ trả lời.
Cô nghe mà chẳng hiểu gì cả.
“Anh làm em đau.” Cô thờ ơ thông báo.
Vòng tay đang ôm cô lỏng dần, nhưng chỉ một giây rồi lại siết chặt, ghì chặt rồi buông lơi, buông lơi rồi lại ghì chặt. Ôm riết lấy cô chặt hơn, anh cất tiếng gọi “Tô Thâm Tuyết” kèm theo một tiếng thở dài.
“Hành động của Phu nhân Thủ tướng khiến Thủ tướng hổ thẹn vô cùng.” Anh ngậm ngùi giải thích.
Utah Tụng Hương cũng biết xấu hổ ngại ngùng sao?
Đã có bài học từ lần trước, nên lúc này cô không dám tin tưởng hoàn toàn những lời dỗ dành ngon ngọt của anh. Người này rất biết cách lấy lòng, có tận năm triệu trái tim người dân Goran hướng về anh cơ mà.
“Tô Thâm Tuyết là vợ của Utah Tụng Hương, không phải là một cô gái xa lạ khác. Thâm Tuyết, anh nhớ hết những lời em nói, ‘Những hành động của Phu nhân Thủ tướng khiến Thủ tướng hổ thẹn vô cùng’ là anh nói thật lòng một trăm phần trăm. Thâm Tuyết, anh cảm thấy rất xấu hổ với em, cho anh thêm mười phút nữa đi.”
Xem đi, xem đi, cô lại trúng kế rồi.
Cô lại giống y như những cô nàng ngớ ngẩn kia, chẳng thể kháng cự lại những câu nói đường mật của anh. Không đúng, anh đã nói rồi. Đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470843/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.