Cô thầm bất mãn, còn không phải tại anh nên mới hôi sao?
“Tô Thâm Tuyết!” Giọng anh nôn nóng, “Nếu em không chịu nhấc đầu ra, anh sẽ đi về phòng làm việc luôn đấy.”
Không được, cô đã làm biết bao chuyện mất mặt như thế rồi.
Nghĩ vậy, hai tay cô liền vòng quanh hông anh.
“Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc đấy à?”
Đấy, lại là câu này.
Được rồi, chính cô cũng cảm thấy mình uống nhầm thuốc đấy.
“Đừng đi, em mơ thấy ác mộng.” Cô thỏ thẻ một câu như nói mê.
“Mơ thấy ác mộng sao?”
“Ừ.”
“Ác mộng gì?”
“Mơ thấy… Em mơ thấy ngày tận thế, mơ thấy khắp ngóc ngách của thành phố Goose đâu đâu cũng là nước, mơ thấy bão táp mưa sa…” Cô ứng biến cực kỳ linh hoạt. Dù sao thì, kể từ ngày mẹ ra đi, cô vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh này.
Lúc cô đang kể đến đoạn mình bị rơi xuống biển, đột nhiên anh lại ngăn không cho cô nói tiếp.
Cô đang có hứng kể mà.
Cô lại tiếp tục kể, rằng cô mơ thấy nước biển ngập lút đầu mình. Cô không biết bơi, nếu rơi xuống biển sâu hẳn chỉ có một con đường chết. Như thế, có lẽ trong mơ cô đã chết thật rồi.
Khi cô chết đi, nước biển tiếp tục nhấn chìm cô. Bên dưới làn nước, cô không còn phát ra bất cứ âm thanh nào được nữa. Dần dần, cơ thể cô càng lúc càng nặng nề, chậm rãi rơi xuống dưới, bóng tối cũng theo đó mà ập đến…
“Trật tự.” Utah Tụng Hương quát.
Cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thật ra thì chính cô cũng cảm thấy sợ hãi vì những lời mình vừa kể.
“Tô Thâm Tuyết, ngày tận thế chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ mà thôi.” Anh dừng một chút rồi khẽ chạm lên đầu cô, “Đừng quan tâm đến những chuyện trong mơ.”
Cô cười thầm, không ngờ con trai trưởng nhà Utah cũng có ngày mắc mưu người khác. Hơn nữa, lúc này đây, anh không chê đầu cô hôi nữa rồi.
Biết dừng lại đúng lúc vẫn là khôn ngoan nhất.
Cô khẽ gật đầu, anh cũng không còn muốn đẩy đầu cô ra nữa.
Cô rất muốn lặng lẽ nằm trong lòng anh, nhưng có một chuyện vẫn không ngừng thôi thúc lòng hiếu kỳ trong cô. Cô chạm nhẹ vào bộ đồ ngủ của anh, khẽ hỏi: “Có phải anh sợ em bị nước biển cuốn đi không?”
Tô Thâm Tuyết bỗng nhớ đến vùng biển Na Uy*.
(*) Là một vùng biển thuộc Bắc Đại Tây Dương, ở Tây Bắc Na Uy, nằm giữa biển Bắc và biển Greenland.
Cô như tìm thấy một khe hở, trúc trắc nói từng chữ: “Cũng giống như mẹ em vậy…”
“Trật tự.”
Thứ không chắc chắn nhất trên đời này chính là ngày mai.
Nếu một ngày nào đó, cô cũng bị nước biển cuốn đi như mẹ mình, không biết trên đời này, liệu có còn ai nhớ đến Tô Thâm Tuyết? Người đó không cần phải nhớ cô cả đời, chỉ cần thỉnh thoảng ngắm nhìn đồ vật mà cô để lại, nhớ được rằng chủ nhân của món đồ đó tên là Tô Thâm Tuyết. Chỉ cần thế thôi là đã đủ lắm rồi.
Nếu ngày mai cô phải ra đi, cô nhất định sẽ để lại tất cả mọi thứ của mình cho anh. Anh là chồng cô cơ mà. Cô nhất định sẽ sớm lập di chúc, để tất cả các quỹ cá nhân của cô đều có thể thuộc về anh.
Không biết, liệu chừng ấy có đủ để anh thỉnh thoảng nhớ về cô hay không?
“Tụng Hương, nếu…” Chỉ trong màn đêm như thế này, cô và anh mới có thể gần gũi như biết bao cặp vợ chồng khác trên đời. “Nếu có một ngày, em cũng giống như mẹ, liệu anh có thể…”
“Không thể.” Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
Không thể sao? Vậy cũng tốt, ít nhất, anh đã không nói dối.
“Tô Thâm Tuyết, em sẽ không giống như mẹ em. Anh không cho phép.” Anh trịnh trọng nói.
Cô nghiền ngẫm từng câu từng chữ của anh. So với việc anh hứa hẹn với cô rằng, nếu một ngày cô bị nước biển cuốn đi, anh sẽ nhớ đến cô, thì câu nói này còn khiến cô hạnh phúc hơn nhiều.
“Anh sợ rằng sẽ có ngày em giống như mẹ, đúng vậy không?” Lúc hỏi câu này, tim cô đập thình thịch, thậm chí cô còn nín thở chờ mong.
“Ừm.”
Anh nói “ừm” rồi, Utah Tụng Hương nói “ừm” rồi, nếu chuyển sang chữ viết có thể hiểu là “đúng vậy.” Không chỉ thế đâu, anh còn nói sẽ không cho phép cô bị nước biển cuốn đi như mẹ của cô.
Chỉ bấy nhiêu thôi, cô đã rung động không tả nổi.
Anh lại bổ sung thêm: “Đương nhiên là anh sợ chứ. Em là vợ anh cơ mà.”
Cũng không tồi, rất tốt. Điều này có nghĩa là, một Tô Thâm Tuyết vốn không ai thèm quan tâm nay đã người lo lắng cho rồi.
Cô giáo ơi, hình như cũng có chút thú vị đấy ạ!
“Tô Thâm Tuyết.”
“Vâng.” Khoảnh khắc này đây, cô chỉ hận không thể giao cả tính mạng mình vào tay anh.
“Kể từ Hè này, em phải bắt đầu học bơi đi.” Đây rõ ràng là giọng điệu anh thường dùng để ra lệnh cho cấp dưới.
“Đừng mà.” Kể từ khi bị trượt chân rơi xuống hồ năm lên sáu, Tô Thâm Tuyết đã có một sự kháng cự vô cùng khó hiểu đối với nước. Sau đó, vì chuyện của mẹ, cô lại càng không muốn đến gần nước.
“Em phải học bơi.”
“Em không học.” Lúc này đây, cô bỗng trở nên bướng bỉnh như một đứa trẻ, “Em thà bị như mẹ cũng không muốn học đâu…”
“Trật tự.”
Cô chẳng những không giữ trật tự, mà thậm chí còn không ngừng ồn ào. Hành động này khiến mái tóc vốn chưa khô hẳn giờ lại mướt mồ hôi. Anh cũng chẳng hề khá hơn, trán và hai bên tóc mai anh cũng đã lấm tấm mồ hôi. Cô thầm nghĩ, có vẻ như anh lại phải tắm lại lần nữa rồi. Mà bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ, trời sắp sáng rồi phải không? Nghĩ đến đây, tay cô lại luồn vào mái tóc anh thật sâu. Đây là thói quen của cô sau khi hai người gần gũi. Anh có mái tóc vừa dày vừa mềm. Cô thích nhất là dùng phương thức này để cảm nhận sự tồn tại của anh. Tuy vậy, lần này, cô lại không chọn cách yên tĩnh nhìn lên trần nhà, mà cất tiếng gọi thật khẽ: “Tụng Hương.”
Anh không đáp lại. Người đàn ông này, trước và sau khi xong chuyện quả thật không giống nhau tí nào.
Dù vậy, cô vẫn cứ cố chấp như trẻ con, dặn dò bên tai anh: “Đừng đối xử với em như anh đã từng đối xử với những cô gái khác, được không anh?”
Cô cũng không biết, những lời này có khiến cặp mày anh cau chặt lại không.
Cô sợ anh không hiểu rõ ý mình, còn nói thêm: “Sau này, trước khi nói câu ‘Tô Thâm Tuyết khi tức giận có sức hủy diệt rất lớn,’ anh hãy suy nghĩ thật kĩ, cân nhắc xem, liệu việc Tô Thâm Tuyết tức giận có thật sự ảnh hưởng đến anh nhiều như thế không? Nếu không, dù lời này chỉ chính xác đến chín mươi chín phần trăm, anh cũng đừng nên nói ra.”
Phải biết rằng, một khi đã nói ra những lời này đến tai cô, chui vào tim cô, người đau khổ chắc chắn là chính cô. Nhìn mà xem, cô đã làm ra biết bao nhiêu trò cười rồi? Tự đánh mất thể diện của mình đã đành, cô còn muốn giao luôn mạng sống của mình cho anh nữa chứ.
Cô tự nguyện giao mạng sống của bản thân vào tay anh. Tuy vậy, cô sợ rằng, những khoảnh khắc xao xuyến khiến cô hạnh phúc đến rơi lệ kia thực chất chỉ là bọt biển sặc sỡ, rất đẹp, nhưng chỉ lại là mộng mong manh.
“Được không anh? Hửm?” Cô nhỏ giọng nài nỉ.
“Tô Thâm Tuyết!”
Một tiếng “Tô Thâm Tuyết” lạnh như băng.
“Em là vợ anh, không phải bất kỳ một cô gái nào khác.” Cô cố nói lý với anh.
Không gian lặng ngắt như tờ, bầu không khí xung quanh như đóng băng.
Cô nhìn thẳng lên trần nhà, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến cuối cùng, anh mới “ừ” một tiếng vừa đủ nghe.
Như thế, anh đã ngầm thừa nhận, quả thật anh đã áp dụng những chiêu trò từng dùng với những cô gái khác để đối xử với cô rồi. Cô đúng là xui xẻo, vừa xui xẻo lại vừa ngốc nghếch.
Trong một lúc, không ai động đậy dù chỉ một chút.
Một lúc sau…
“Tô Thâm Tuyết, em có chắc rằng em không uống nhầm thuốc không?” Đây chính là giọng nói của con trai trưởng nhà Utah, ương bướng, kiêu ngạo, không lúc nào có đủ kiên nhẫn với cô.
Cô hiểu, anh đang chỉ ra cho cô thấy, trò chơi đã quay về quỹ đạo bình thường. Đối với con trai trưởng nhà Utah, mối quan hệ với con gái lớn nhà họ Tô trước hết là quan hệ hợp tác, sau đó mới là quan hệ vợ chồng hợp pháp.
“Ngài Thủ tướng.” Mắt cô vẫn nhìn xa xăm, nhưng giọng nói lại hoạt bát dí dỏm, “Anh không đi tắm à?”
Tụng Hương, bất kể anh muốn thế nào, em đều sẽ phối hợp với anh.
Hôm sau, mấy nhân viên thử việc của Cung điện Jose không khỏi rỉ tai nhau, sáng hôm nay, cả Nữ hoàng và Thủ tướng đều không dùng bữa sáng, điều này không phải quá trùng hợp rồi sao? Nữ hoàng và Thủ tướng đều không dùng bữa sáng, trước cửa phòng ngủ vẫn được đặt một chậu cây xương rồng. Lúc này đây, chậu cây xương rồng kia quả thật không khác gì tấm biển “Không làm phiền” treo trước phòng nghỉ trong khách sạn.
“Chuyện này cũng hợp lý thôi. Bình thường Nữ hoàng và Thủ tướng đều quá bận, hiếm lắm mới có vài ngày nghỉ ngơi. Xem xét trên vài khía cạnh, hai người họ cũng không khác gì mấy những người làm công ăn lương khác khác, chẳng phải mấy người kia vẫn dùng cả buổi sáng cuối tuần để ngủ nướng đấy sao?” Một người ra vẻ biết tuốt nói.
Một người khác lại ho khẽ mấy tiếng, ám chỉ, “Tính ra thì Thủ tướng và Nữ hoàng đã xa cách hơn nửa tháng rồi còn gì.”
Có người lại tiếp lời: “Đúng thế, tôi cũng mong được yêu xa với bạn trai trong vòng nửa tháng đấy.”
Người này vừa dứt lời, mấy tiếng húng hắng lại không ngừng vang lên khắp hành lang.
Đến tận mười một giờ, Nữ hoàng và ngài Thủ tướng mới rời phòng ngủ. Nữ hoàng mặc áo sơ mi sáng màu phối với quần jeans, ngài Thủ tướng cũng mặc một bộ trang phục tương tự.
“Nữ hoàng và Thủ tướng mặc đồ đôi kìa.” Nhân viên thử việc nhỏ tuổi nhất trong Hoàng cung nhanh chóng chia sẻ tin tức này với bạn bè.
Nữ hoàng và Thủ tướng dùng bữa trưa tại Cung điện của Nữ hoàng. Thực đơn của hai người lấy chất đạm làm nguyên liệu chủ đạo. Có người tinh mắt còn nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt trên cổ Nữ hoàng, thầm nghĩ, hèn chi phải bổ sung thêm chất đạm. Nữ hoàng lại còn mang dáng vẻ thiếu ngủ thế kia. Mà đương nhiên, có vài chuyện bí mật trong cung cấm không thể truyền ra ngoài được.
Tóm lại, Nữ hoàng và Thủ tướng nhất định là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết. Có lẽ, nhiều năm về sau, tình yêu của hai người sẽ được viết thành tiểu thuyết, hoặc được dựng thành phim, mà cô ta/cậu ta lại may mắn trở thành nhân chứng cho một cuộc tình đẹp như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]