Cô thầm bất mãn, còn không phải tại anh nên mới hôi sao?
“Tô Thâm Tuyết!” Giọng anh nôn nóng, “Nếu em không chịu nhấc đầu ra, anh sẽ đi về phòng làm việc luôn đấy.”
Không được, cô đã làm biết bao chuyện mất mặt như thế rồi.
Nghĩ vậy, hai tay cô liền vòng quanh hông anh.
“Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc đấy à?”
Đấy, lại là câu này.
Được rồi, chính cô cũng cảm thấy mình uống nhầm thuốc đấy.
“Đừng đi, em mơ thấy ác mộng.” Cô thỏ thẻ một câu như nói mê.
“Mơ thấy ác mộng sao?”
“Ừ.”
“Ác mộng gì?”
“Mơ thấy… Em mơ thấy ngày tận thế, mơ thấy khắp ngóc ngách của thành phố Goose đâu đâu cũng là nước, mơ thấy bão táp mưa sa…” Cô ứng biến cực kỳ linh hoạt. Dù sao thì, kể từ ngày mẹ ra đi, cô vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh này.
Lúc cô đang kể đến đoạn mình bị rơi xuống biển, đột nhiên anh lại ngăn không cho cô nói tiếp.
Cô đang có hứng kể mà.
Cô lại tiếp tục kể, rằng cô mơ thấy nước biển ngập lút đầu mình. Cô không biết bơi, nếu rơi xuống biển sâu hẳn chỉ có một con đường chết. Như thế, có lẽ trong mơ cô đã chết thật rồi.
Khi cô chết đi, nước biển tiếp tục nhấn chìm cô. Bên dưới làn nước, cô không còn phát ra bất cứ âm thanh nào được nữa. Dần dần, cơ thể cô càng lúc càng nặng nề, chậm rãi rơi xuống dưới, bóng tối cũng theo đó mà ập đến…
“Trật tự.” Utah Tụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470838/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.