Chương trước
Chương sau
Cô quay người, vừa hay chạm phải ánh mắt anh.

“Em không... không đem theo điện thoại.” Tô Thâm Tuyết đoán được lý do tại sao Utah Tụng Hương lại muốn lấy điện thoại của cô. Chắc chắn anh cho rằng tiếng động vật phát ra từ trong điện thoại, cô đành thú nhận, “Là em... tiếng cú kêu là em, tiếng đại bàng cũng là...”

Anh nhìn cô trân trối.

Chắc anh đang nghĩ cô đang chém gió rồi. Cô chưa từng thể hiện sở trường ngày trước mặt anh. Anh mà biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo cô, nói rằng đây là mấy trò tạp kỹ của các gánh xiếc rong dùng để kiếm cơm.

“Lúc nhỏ em buồn chán nên đã học, rất lâu rồi không thử làm. Lúc nãy... chỉ là em muốn biết xem mình có còn sở trường này hay không thôi... Nếu anh không tin... em có thể... cho anh... nghe lại...”

Một giây sau, anh che miệng cô lại.

“Anh không muốn nghe lại tiếng cú kêu đáng ghét ấy đâu.” Mặt anh nhăn nhó khó chịu.

Cũng còn may, cô không hề bị anh cười nhạo.

Cô cụp mắt xuống, anh buông tay ra.

“Vậy tiếng đại bàng thì sao?” Cô dè dặt hỏi.

“Tiếng đại bàng còn khó nghe hơn.”

Thôi bỏ đi, thật khó moi được một lời khen ngợi từ chính miệng anh, không bị cười nhạo đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa... cô liếc sang nhìn, anh không còn nghiêm mặt nữa rồi.

Nhưng anh chẳng để cô hoan hỉ được bao lâu.

Vừa ra khỏi thang máy.

Con trai trưởng nhà Utah đã lên lớp cô một bài: “Tô Thâm Tuyết, đó là kỹ năng mà những người trong gánh xiếc rong cần học. Bây giờ em không phải là một cô gái bình thường, em là Nữ hoàng bệ hạ.”

Cô biết chứ, nhưng anh không còn nghiêm mặt nữa rồi, điều này quan trọng hơn hết thảy.

Bọn họ chia tay nhau ở lối rẽ trước phòng làm việc của anh. Anh hỏi cô muốn đi đâu, cô hạ giọng đáp rằng muốn về thay đồ. Anh không nói gì, cô giải thích với anh rằng quần áo của cô đã bị dính đầy nước mưa và phấn hoa rồi.

“Em về phòng đây.”

“Ừ.”

Nhưng mà, anh vẫn nắm chặt tay cô.

“Em về phòng đây.” Tô Thâm Tuyết lắc nhẹ cổ tay.

Lúc này anh mới khẽ buông tay cô ra: “Anh đợi em trong phòng làm việc.”

“Vâng.” Cô nhỏ nhẹ đáp lại.

Utah Tụng Hương bước vào phòng làm việc, Tô Thâm Tuyết đi về phòng mình. Cô đi được vài bước mới nhớ ra rằng cô đã quên hỏi, câu nói “Anh đợi em ở phòng làm việc” của anh là có ý gì. Từ sau khi kết hôn, phòng làm việc chuẩn bị riêng cho anh chẳng mấy khi sáng đèn. Utah Tụng Hương rất ít khi qua đêm ở Cung điện. Dù cho phòng làm việc có sáng đèn đi nữa, anh cũng chẳng bao giờ mời cô sang đó, chỉ thi thoảng có Christe mang cà phê mà cô chuẩn bị tới cho anh mà thôi.

Christie không chỉ một lần bóng gió rằng Nữ hoàng cái gì cũng tốt, chỉ riêng mỗi chuyện nam nữ là hơi cứng nhắc. Nhưng mà, chẳng phải bọn họ đã dặn dò cô, nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm của một Nữ hoàng sao?

Đi thêm vài bước, cô lại nghĩ, đây là lần đầu tiên Utah Tụng Hương chủ động mời cô đến phòng làm việc.

“Anh đợi em ở phòng làm việc.” Thật ra thì, chắc cũng chẳng có gì đâu.

Chẳng có ý gì đâu.

Tại sao đi mãi mà vẫn chưa về tới phòng mình chứ?

Rõ ràng phòng làm việc của anh và phòng của cô không quá xa nhau, nhưng quãng đường đó cô đi mãi mà không hết. Tâm trạng Tô Thâm Tuyết bồn chồn không dứt, mãi cho đến khi lính gác chào một tiếng “Nữ hoàng bệ hạ,“ cô mới sực tỉnh nhìn lại.

Sao cô lại đi tới phòng tranh thế này?

Cô vội vàng quay lại.

Đóng cửa phòng lại, Tô Thâm Tuyết tì trán vào cánh cửa, đứng ngẩn ngơ.

Utah Tụng Hương đã nói việc “Tô Thâm Tuyết tức giận” có sức hủy diệt rất lớn.

Thật sự là như vậy sao?

Con trai trưởng nhà Utah có bản lĩnh vậy đấy. Chỉ một cái chớp mắt đã khiến cho cô gái đang khóc lóc thút thít nhoẻn miệng cười ngay được. Lỡ như, trong mắt anh, cô cũng giống như những cô gái khác thì sao?

“Đừng giận mà, mặc dù trông em lúc giận dỗi cũng đáng yêu, nhưng nụ cười của em còn ngọt ngào hơn nhiều.” Con trai trưởng nhà Utah toàn thốt lên những câu nói bóng bẩy ngọt ngào như vậy đấy.

Thật tệ là cô cũng giống những cô nàng ngớ ngẩn đó, nghe như nuốt từng lời đường mật ấy.

Không chỉ để lời ấy rót vào tai, mà còn... lọt vào đến tận trái tim.

Tô Thâm Tuyết tắm rửa, thay đồ, rồi mở cửa phòng làm việc của Utah Tụng Hương.

Utah Tụng Hương đang gọi video call với Bộ trưởng Bộ Tài chính. Anh chẳng thèm liếc cô lấy một cái đã đẩy cho cô một tập công văn hồi đáp của các tổ chức phúc lợi cộng đồng. Thì ra anh gọi cô tới để giúp anh sắp xếp tài liệu.

Hai cánh tay đắc lực của Thủ tướng, thì một người đang nghỉ phép, một người đã từ chức.

Tô Thâm Tuyết nghe được tin tức Kim Jena từ chức trong bản tin buổi trưa.

Trả lời công văn xong, cô liếc nhìn đồng hồ. Còn mười phút nữa là đến mười một giờ đêm.

Ánh sáng trước mắt cô bị một bóng người chắn lại. Tô Thâm Tuyết ngẩng đầu lên, Utah Tụng Hương đang đứng trước mặt cô, dàn máy tính ngăn cách giữa hai người. Trước ánh mắt nồng nàn như thiêu đốt, cô khép mắt lại.

Bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.

Phòng của cô ở phía bên trái, gian phòng chung của họ ở bên phải. Mãi tận sau khi họ kết hôn được hơn một tháng, căn phòng chung được chuẩn bị riêng cho họ mới thật sự được sử dụng. Lần nào tới Cung điện, Utah Tụng Hương cũng qua đêm tại phòng làm việc. Anh ở phòng làm việc, còn cô ở phòng mình. Sau này, có lần Christie gợi ý cô mặc bộ đồ ngủ có viền cổ màu tím sẫm, lấy cớ mang cà phê tới gõ cửa phòng làm việc của anh. Lúc đó họ đã cùng nhau vài lần rồi, tất cả đều diễn ra ở số Một đường Jose. Tô Thâm Tuyết biết Utah Tụng Hương không thích cung điện. Cô còn biết anh cũng chẳng có thiện cảm gì với Tô Thâm Tuyết ở trong cung điện này. Vì vậy, vào đêm cô mặc bộ đồ ngủ khá sexy đó, cô thấy hơi ngượng ngùng. Cô cũng có làm theo lời dặn của Christie, hơi cúi người xuống khi đưa cà phê cho anh. Với độ trễ của cổ áo, muốn anh không nhìn rõ cảnh sắc lấp ló sau đường cong uốn lượn võng xuống cũng khó. Nhưng mà, từ đầu đến cuối cô chỉ thấy đôi mắt thờ ơ hờ hững của anh, thậm chí cô còn chẳng thể nán lại trong gian phòng đó thêm giây phút nào nữa, nói gì đến chuyện mọi việc sẽ giống như Christie dự đoán, rằng cô đừng mơ có thể rời khỏi phòng làm việc trước khi trời sáng.

Mãi tới khi cô rời khỏi phòng làm việc anh mới đuổi theo. Dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, xung quanh không một bóng người, cảm giác tủi hổ bẽ bàng thúc giục cô cất bước chạy ngay khi nghe thấy tiếng chân đuổi theo phía sau. Cô chạy, anh đuổi, cuối cùng, anh bắt kịp cô, sợi dây buộc áo phần nào lơi ra sau những bước chạy của cô. Lúc trước cô muốn anh nhìn thấy, nhưng tới lúc này, cô lại không muốn để anh nhìn chút nào. Lúc muốn anh nhìn thì anh không nhìn, lúc không muốn anh nhìn thì anh lại càng nhìn. Cô đưa tay lên che chắn, chỉ chưa đầy nửa giây đã bị lôi tuột xuống. Đến khi ngắm no mắt rồi, anh dùng một tay đã có thể nhấc bổng cô lên, tiến về phía căn phòng chung của họ. Lúc nằm gọn trong lòng anh, cô đã thề rằng, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ mặc bộ đồ ngủ màu tím chết tiệt đó nữa.

Lúc này cũng thật giống đêm đó, ánh đèn mờ ảo, hành lang vô cùng yên tĩnh.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đen che kín từ cổ đến chân. Anh nắm tay cô, cô cúi đầu nhìn gấu váy đen dài quét trên thảm. Ban đầu những bước đi của họ không nhanh không chậm, rồi sau đó tăng tốc dần, tiến về phòng ngủ chung của hai người.

Cửa phòng được đóng lại.

Anh nhìn cô từ đầu đến chân, khẽ chau mày, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, lại chau mày tiếp.

Cô nhếch môi cười, lặng im không nói.

Cô biết, anh không thích cô ăn mặc như vậy, không chỉ chẳng hề gợi cảm mà lại còn gợi vẻ hơi ủ rũ âm u.

Hai người nhìn vào mắt nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.