Cô quay người, vừa hay chạm phải ánh mắt anh.
“Em không... không đem theo điện thoại.” Tô Thâm Tuyết đoán được lý do tại sao Utah Tụng Hương lại muốn lấy điện thoại của cô. Chắc chắn anh cho rằng tiếng động vật phát ra từ trong điện thoại, cô đành thú nhận, “Là em... tiếng cú kêu là em, tiếng đại bàng cũng là...”
Anh nhìn cô trân trối.
Chắc anh đang nghĩ cô đang chém gió rồi. Cô chưa từng thể hiện sở trường ngày trước mặt anh. Anh mà biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo cô, nói rằng đây là mấy trò tạp kỹ của các gánh xiếc rong dùng để kiếm cơm.
“Lúc nhỏ em buồn chán nên đã học, rất lâu rồi không thử làm. Lúc nãy... chỉ là em muốn biết xem mình có còn sở trường này hay không thôi... Nếu anh không tin... em có thể... cho anh... nghe lại...”
Một giây sau, anh che miệng cô lại.
“Anh không muốn nghe lại tiếng cú kêu đáng ghét ấy đâu.” Mặt anh nhăn nhó khó chịu.
Cũng còn may, cô không hề bị anh cười nhạo.
Cô cụp mắt xuống, anh buông tay ra.
“Vậy tiếng đại bàng thì sao?” Cô dè dặt hỏi.
“Tiếng đại bàng còn khó nghe hơn.”
Thôi bỏ đi, thật khó moi được một lời khen ngợi từ chính miệng anh, không bị cười nhạo đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa... cô liếc sang nhìn, anh không còn nghiêm mặt nữa rồi.
Nhưng anh chẳng để cô hoan hỉ được bao lâu.
Vừa ra khỏi thang máy.
Con trai trưởng nhà Utah đã lên lớp cô một bài: “Tô Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470835/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.