Cô biết ngay mà, làm gì có chuyện tốt lành như thế chứ.
“Thâm Tuyết, em không chỉ là vợ của Utah Tụng Hương, em còn là Nữ hoàng của Goran.”
Chẳng lẽ cô còn có thể bắt bẻ lời nói của anh có chỗ nào không đúng? Những lời anh vừa nói quả thật chính xác đến không thể phản bác nữa là đằng khác.
“Hửm?”
“Em hiểu rồi.”
Ấy thế mà, anh vẫn không hề có ý định buông cô ra. Hai người sẽ xuất phát vào lúc chín giờ mười phút. Bây giờ đã là tám giờ năm mươi phút rồi, cô còn phải tìm sách nữa đấy.
Nghĩ vậy, cô liền kéo tay anh, nhưng tay anh vẫn không hề dịch chuyển chút nào.
“Nói anh nghe đi, anh đã xem em là người xấu như thế nào?”
“Chỉ vậy thôi.” Miệng cô trả lời, nhưng mắt lại không ngừng tìm kiếm trên giá sách. Cô nhìn hàng sách ở tít tầng trên cùng, khoảng cách từ cầu thang đến đó hơi xa.
“Chỉ vậy thôi?” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Anh đoán, lúc ấy hẳn là thế này, nữ sát thủ âm mưu tấn công Thủ tướng này làm việc cho ai? Phải chăng trên người còn có vũ khí nguy hiểm nào khác? Nhưng có vẻ như dáng người của cô sát thủ này cũng được đấy chứ? À không, bây giờ không phải lúc bàn về vấn đề vóc dáng, phải tìm thử trên người cô gái này xem có giấu vũ khí nào không mới phải. Phạm vi từ phần hông trở xuống có thể bỏ qua. Nhưng thật ra, để phòng ngừa mấy chuyện ngoài ý muốn, việc rà soát cũng rất nên làm. Vòng eo của cô gái này thật nhỏ, chân cũng đều đặn thẳng tắp. À mà khoan, vẫn chưa kiểm tra khu vực từ phần hông trở lên. Trong phim, các nữ sát thủ luôn giấu mấy vũ khí nguy hiểm bên trong đồ lót, đúng là chết người mà. Nhưng sự ‘chết người’ mà anh nói ở đây không phải thứ vũ khí được tìm thấy trên người nữ sát thủ, mà là… Không phải dường như, anh có thể khẳng định trăm phần trăm rằng, dáng người của cô nàng sát thủ này thật sự quá tuyệt… Có lẽ, quy trình khám người có thể kéo dài, lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.”
Khi nói đến câu cuối cùng, anh gần như dán sát vào bên tai cô thủ thỉ.
“Em nói đi, có phải cả câu chuyện là như thế không?”
“Không phải, không đúng đâu, không đúng chút nào hết.” Tô Thâm Tuyết vội nói.
“Thâm Tuyết, hình như trong đầu anh cũng đọng lại chút ấn tượng đấy. Đây là cái gì nhỉ? Thứ vừa mềm mại vừa dễ dàng trượt khỏi tay anh này là gì đây? Quý cô thích khách, không đúng, là Phu nhân Thủ tướng mới đúng, em nói xem, đây là thứ gì, hửm?”
Giọng điệu này thật quá hư hỏng rồi. Lúc hai người ở bên nhau, mỗi khi bị kích thích, anh đều sẽ nói với cô bằng giọng điệu có thể dụ dỗ biết bao cô gái bằng lòng dâng hiến cả tính mạng cho anh như thế này.
“Utah Tụng Hương, chủ đề này không nằm trong phạm vi bàn bạc giữa Thủ tướng Goran và Nữ hoàng Goran.” Cô duỗi thẳng mấy ngón tay ra, cố khiến chúng không trở nên mềm yếu. Nhưng cơ thể đang được anh ôm trọn trong lồng ngực lại yếu ớt không hề có sức. Đáng ghét quá đi mất!
“Hôm nay cả Thủ tướng và Nữ hoàng đều không phải đi làm. Vào giờ phút này, người đang thảo luận vấn đề này với em chính là Utah Tụng Hương, còn em…” Đôi môi anh khẽ cọ lên khóe môi cô, “Là Tô Thâm Tuyết, vợ của Utah Tụng Hương.”
Anh nói kiểu gì cũng đúng cả.
Cô vẫn chưa tìm được sách, bèn thoát khỏi vòng ôm của anh: “Đừng nói mấy lời đó với em.”
Thế nhưng động tác của anh lại rất nhanh, anh trèo thẳng lên cầu thang của giá sách trước cả cô.
Xem ra hôm nay tâm trạng của anh rất tốt. Con trai trưởng nhà Utah lại muốn biểu diễn kỹ thuật thả thính con gái nhà người ta rồi.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết đang đứng trên bậc thang đầu tiên, còn anh đang đứng ở bậc thang thứ ba.
Cô ngẩng mặt lên, tốt bụng nói: “Tụng Hương, mấy trò ấy không có tác dụng với em đâu.”
“Mấy trò nào cơ?”
“Mấy kỹ thuật mà anh từng dùng để lừa gạt những cô gái khác ấy.”
“Tô Thâm tuyết.” Utah Tụng Hương gập người, đặt tay lên hai vai cô, “Nếu như em đã quên, anh có thể nhắc cho em nhớ màu sắc bộ đồ ngủ mà em đã mặc tối qua.”
Cô thầm ấm ức, nói thế nào cũng không đọ được với anh, chỉ có thể bày ra vẻ “anh thật nhàm chán” mà thôi.
Utah Tụng Hương nở nụ cười, lại bước lên một bậc thang, không ngoảnh đầu lại, hỏi: “Em muốn quyển sách kia à?”
Theo hướng cô chỉ, anh có thể dễ dàng tìm được hai cuốn sách được đặt ở vị trí khiến cô phải đau đầu kia. Cô đón lấy sách từ tay anh, lại chỉ về phía cuốn sách ở tầng hai từ trên xuống, đó là một cuốn sách tiếng Hy Lạp tên là “Ba chàng lính ngự lâm.”
Mặc dù Tô Thâm Tuyết không biết tiếng Hy Lạp, nhưng điều này cũng không thể ngăn cô mang cuốn sách này cất vào túi du lịch. Dù sao, chỉ cần xem tranh minh họa thôi cô đã có thể nắm bắt tình tiết câu chuyện rồi. Hơn nữa, còn có những đoạn trích và câu thoại mà dù có nhắm mắt lại cô cũng có thể thuộc nằm lòng.
Đây là quyển sách do Phu nhân Đại sứ Hy Lạp biếu tặng, đã không còn xuất bản trên thị trường nữa.
Sợ Utah Tụng Hương làm hỏng sách của mình, cô dặn mấy câu: “Anh cẩn thận một chút.”
Anh lấy được sách, cô liền đặt hai quyển sách trong tay lên bàn, sau đó kiễng chân, giơ hai tay muốn đón lấy quyển sách tiếng Hy Lạp kia.
Ấy vậy mà, sách lại không hề được đặt vào tay cô như dự đoán. Cuốn sách trong tay Utah Tụng Hương lại càng lúc càng gần cánh cửa sổ đang mở rộng.
Rốt cuộc tên khốn kiếp này định làm gì? Tô Thâm Tuyết cuống quýt chạy đến chắn trước cửa sổ, tư thế như có thể chụp lấy quyển sách bất cứ lúc nào, vội cảnh cáo: “Anh dám!”
Cô không nói còn đỡ, cô vừa nói ra mọi chuyện lại thành sự thật ngay.
Cô vừa dứt lời, cánh tay đang cầm sách của Utah Tụng Hương liền vung lên như chuẩn bị ném cuốn sách ra ngoài. Thấy động tác của anh, vào những giây phút cuối cùng, cô vội hét lên: “Đừng! Đừng mà!”
Ấy vậy mà, trong phòng chỉ vang lên tiếng cười khẽ của anh, quyển “Ba chàng lính ngự lâm” không chút sứt mẻ được đặt ngay ngắn vào tay cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy câu hỏi đầy ngạc nhiên của anh: “Tại sao lại là ‘Ba chàng lính ngự lâm’ mà không phải ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’?”
Trong sáu câu trắc nghiệm mức độ thấu hiểu giữa hai người, có một câu liên quan đến quyển sách mà Nữ hoàng yêu thích nhất. Đáp án mà Utah Tụng Hương đã điền chính là “Kiêu Hãnh và Định Kiến”, trên trang web chính thức của cô cũng để đáp án này.
Thế nhưng, cuốn sách mà cô đọc nhiều lần nhất lại chính là quyển “Ba chàng lính ngự lâm” này.
Tại sao lại là “Ba chàng lính ngự lâm” chứ không phải “Kiêu Hãnh và Định Kiến”? Không biết mãi thật lâu về sau, liệu Utah Tụng Hương có thể tìm được đáp án chính xác hay không?
Sau khi đặt ba quyển sách chồng lên nhau, cô đặt tay lên quyển sách trên cùng, nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]