Cậu còn nói, ngày gặp lại sẽ cố gắng trở thành bất ngờ của người Goran.
Dần dần, cậu con trai lớn nhà Utah dần lu mờ trong ánh mắt của mọi người.
Khi tái xuất, Utah Tụng Hương đã trở thành một bất ngờ Goran đúng như lời anh nói.
“Hồi học ở London tôi đã cao lên bảy centimet.” Con trai lớn nhà Utah đã dùng câu nói này để tuyên bố cho sự trở lại của mình.
Năm ấy, người Goran đã đưa cái tên “Utah Tụng Hương” trở thành hiện tượng “hot“.
Giờ đây, Utah Tụng Hương không chỉ giới hạn ở Goran, mà đã trở thành một mảng màu lãng mạn tô điểm cho chính trường quốc tế.
Tại Hội nghị khí tượng Davos, giữa bão tuyết cuồng loạn, hình ảnh anh che ô cho cô phiên dịch đi cùng đã dấy lên làn sóng dư luận trên mạng xã hội. Ngay cả lãnh đạo một quốc gia lớn cũng dí dỏm nói công khai, “Lúc ấy tôi cũng cầm ô, nhưng tôi biết thừa cô gái kia đương nhiên muốn đứng cạnh anh chàng Goran hơn.”
Tiếc rằng, anh chàng Goran hiện đã kết hôn rồi. Các cô gái đều bấm bụng thở dài tiếc nuối vì Thủ tướng Goran lựa chọn bước vào cung điện hôn nhân khi còn quá trẻ.
Nhưng người phiền não nhất không phải là cô vợ trẻ ấy ư? Kết hôn phải người có sức hấp dẫn như vậy cơ mà? Tô Linh thầm căm giận bất bình.
Vậy mà giờ đây Donna còn muốn chen vào góp vui.
“Mẹ, mẹ quen ngài Thủ tướng thật ạ?” Mặt mũi cô bé đỏ bừng, cô bé phải xác nhận lại mới dám nuốt viên kẹo “Mẹ mình quen biết ngài Thủ tướng đấy“.
“Đúng, đúng vậy, mẹ quen biết ngài Thủ tướng giỏi giang đó đấy.” Bà nói mát.
“Mẹ quen ngài Thủ tướng sao ạ, khủng quá!” Cô bé huơ nắm tay giữa không trung, lát sau mới thả tay xuống, khoác lên vai mẹ, ra vẻ cụ non, “Vậy mẹ đã từng nói chuyện với ngài Thủ tướng chưa? Thưa bà, tôi cảnh cáo, bà không được bốc phét đâu đấy.”
Đây chính là con gái của bà.
“Đã nói chuyện.”
Bà vừa dứt lời, lại có tiếng hét chói tai vang lên.
“Tần Donna!” Tô Linh tối sầm mặt.
Chỉ khi nổi giận mẹ mới gọi cả họ lẫn tên cô bé. Donna đưa hai tay che miệng, được rồi mẹ, con không làm ồn nữa.
Giờ đây, tâm trạng Donna vô cùng phấn khích. Mẹ đã từng nói chuyện với ngài Thủ tướng đấy. Đây là chuyện cô bé thậm chí không dám nghĩ đến.
Rốt cuộc mẹ đã nói gì với ngài Thủ tướng vậy? Cô bé tò mò quá.
“Mẹ, Thủ tướng nói gì với mẹ vậy?” Thả tay xuống, cô bé lễ phép hỏi.
Mẹ lại lườm cô.
“Con xin mẹ đấy, kìa mẹ.” Cô bé ngước lên mắt lên nịnh ngọt.
“Xin chào”, “Chào buổi sáng”, “Ngày lễ vui vẻ”, “Xin phép”, “Tạm biệt“. Đây là những gì mẹ đã nói với ngài Thủ tướng.
Donna xòe bàn tay đếm đi đếm lại.
“Chỉ có năm câu ạ?!” Cô bé tròn mắt.
Bà gật đầu, đây là những lời bà thường nói với Utah Tụng Hương. Khi Donna hỏi thêm lần nữa, bà rủ lòng thương bổ sung một câu, “Xin hãy chuyển lời cho Thâm Tuyết, tôi đến tìm cô ấy.”
“Xin hãy chuyển lời cho Thâm Tuyết, tôi đến tìm cô ấy.” Câu này rất bình thường, nhưng nghe kỹ sẽ cảm thấy Thủ tướng rất yêu Nữ hoàng.
“Mẹ, chắc hẳn Thủ tướng yêu Nữ hoàng lắm.” Mắt lim dim, Donna tưởng tượng ra hình ảnh Thủ tướng trước khi trở thành Thủ tướng quẩn quanh bên Nữ hoàng khi chưa lên làm Nữ hoàng.
Mẹ Donna im lặng, nhưng điều này không thể ngăn cản tư tưởng cô bé mò mẫm trong thế giới mộng ảo.
Thủ tướng và Nữ hoàng chắc chắn còn hơn cả Romeo và Juliet. Không, không, không, cặp đôi này không có cái kết hạnh phúc. Chuyển sang đôi khác, Thủ tướng và Nữ hoàng chắc chắn còn lãng mạn hơn cả nàng tiên cá được gặp gỡ hoàng tử. Không được, đôi này cũng không có cái kết đẹp.
“Tóm lại, chuyện Thủ tướng rất yêu Nữ hoàng là không cần phải bàn cãi nữa.” Donna phấn khích nói.
Sau đó…
“Bộp” một tiếng.
Donna bừng tỉnh, mở mắt ra, trước mắt cô bé xuất hiện một chồng báo, mẹ nhìn chồng bài báo ấy với ánh mắt buồn bã.
Đều là những bài báo về Thủ tướng và Nữ hoàng.
Mẹ nói với cô: “Donna, thế giới người lớn phức tạp lắm.”
Phức tạp thế nào cơ? Cô nhìn mẹ.
“Con thấy Thủ tướng yêu Nữ hoàng lắm sao?” Mẹ hỏi cô bé.
Đó là chuyện đương nhiên, Donna gật đầu.
Tìm mấy bài báo Thủ tướng và Nữ hoàng cùng tham gia hoạt động, mẹ chỉ vào ảnh rồi bảo Donna nhìn.
Donna nghiêm túc cầm ảnh lên ngắm nghía. Thủ tướng và Nữ hoàng trong ảnh mỉm cười nhìn nhau say đắm, cứ như thể cả thế giới chỉ có hai người họ tồn tại.
Được rồi, Nữ hoàng cũng yêu Thủ tướng, cũng như Thủ tướng yêu Nữ hoàng vậy.
Nhưng, Donna không hiểu tại sao mẹ lại muốn cô bé xem những bức ảnh này để làm gì? Như đọc được suy nghĩ của cô, mẹ cô bé chọn thêm mấy bài báo, bảo Donna xem tiếp.
Vẫn là hình ảnh Nữ hoàng và Thủ tướng cùng xuất hiện, khung cảnh là công viên.
Vào ngày Tết trồng cây, Thủ tướng và Nữ hoàng cùng trồng cây. Họ ăn mặc giản dị, không dẫn theo nhân viên, nhìn chẳng khác gì sinh viên đang hoạt động trên sân trường.
“Donna, con nhìn ra được gì không?” Mẹ hỏi.
Mắt cô bé dán chặt vào chàng trai mặc áo phông xám và quần bò, đáp lại mẹ vài tiếng “dạ, dạ” bâng quơ.
“Vậy con đã nhìn được gì chưa?”
Như vừa ăn xong viên kẹo, cô bé cất giọng ngọt ngào: “Mẹ, ngài Thủ tướng không mặc áo vest trông cũng đẹp quá. Mẹ, con thích Thủ tướng mặc thế này hơn. Con cảm thấy, nếu có ngày gặp ngài Thủ tướng ăn mặc thế này, chắc chắn con sẽ không căng thẳng.”
Đúng vậy, ngài Thủ tướng mặc áo phông xám và quần bò trông dễ gần hơn ngài Thủ tướng mặc vest nhiều, giống hệt hình ảnh đàn anh thân thiết trong truyện tranh.
“Tần Donna!”
Lại nữa, lại nữa!
“Lại sao thế mẹ!” Cô bé nổi giận.
Mẹ tỏ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đặt hai tấm ảnh một trái một phải, cao giọng nói: “Tần Donna, không phải con nói con đã trưởng thành rồi sao? Bây giờ, con có cơ hội chứng minh mình đã trưởng thành đây.”
Xem ra đúng là mẹ uống nhiều rồi, thậm chí còn kéo cả chuyện “trưởng thành” vào rồi đây này.
Được rồi, được rồi.
Donna tập trung nhìn kỹ hai tấm ảnh, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Dần dần, dần dần…
Gãi đầu, Donna loáng thoáng cảm thấy có gì đó, nhưng cô không thể nói rõ “gì đó” kia là gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]