Trong sử thi Homer, thần mặt trời Apollo đã đem lòng thương nhớ Daphne. Để tránh né sự theo đuổi của Apollo, Daphne đã biến thành cây nguyệt quế. Sau này, Apollo bện cành nguyệt quế thành một chiếc vương miện tượng trưng cho vinh quang, để bày tỏ sự ngưỡng mộ và tình yêu say đắm của mình.
Con trai trưởng nhà Utah là chàng trai nguyệt quế của thiếu nữ Goran, mọi điều tốt đẹp, lãng mạn, chung tình và ngưỡng mộ đều dồn vào riêng một người.
Con gái nhà Healther đã theo đuổi được chàng trai nguyệt quế ấy rồi.
Khi Tô Thâm Tuyết trở thành một trong mười sáu người được đề cử cho ngôi vị Nữ hoàng, Vivian Healther đã đi London. Tô Linh cho rằng, người đi cùng Utah Tụng Hương sẽ là Vivian Healther, còn Nữ hoàng Thâm Tuyết của bà sẽ mỉm cười đến cuối cuộc đua.
Đúng như dự đoán của Tô Linh, Tô Thâm Tuyết đã trở thành Nữ hoàng Goran. Có điều, Tô Thâm Tuyết không chỉ trở thành Nữ hoàng Goran, mà còn trở thành vợ của Utah Tụng Hương.
Ở Goran, chưa từng có tiền lệ Nữ hoàng kết hôn với Thủ tướng.
Không có không có nghĩa là không thể, không chấp nhận được, phải không? Có lẽ, đúng y như lời dân chúng Goran: Nữ hoàng được nhân dân kính yêu, Thủ tướng xứng đáng dâng hiến lòng ngưỡng mộ cao nhất. Nữ hoàng thông minh tao nhã, Thủ tướng tuấn tú quả cảm. Hai người bằng tuổi nhau, là bạn thanh mai trúc mã, tình yêu chớm nở là chuyện quá đỗi bình thường.
Tô Linh mãi nhớ về cặp thiếu niên đứng dưới bóng cây hoa anh đào năm ấy. Cô gái mặc váy ngắn, chàng trai mặc áo sơ mi trắng, khẽ nở nụ cười. Hình ảnh anh nhìn em, em le lưỡi đáp trả còn khiến người ta ngơ ngẩn hơn cả cây anh đào đã hé nụ.
Có lẽ, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương cũng giống như bao cặp đôi đến với nhau vì tình yêu khác trên đời.
Nói như vậy, họ xứng đáng nhận được lời chúc phúc.
Mang suy nghĩ đó, Tô Linh đã vội vã đi suốt ngày đêm từ München đến Goran.
Thành phố Goose, toàn bộ bán kính ba nghìn mét bên ngoài Nhà thờ lớn Goran - nơi diễn ra hôn lễ của Nữ hoàng và Thủ tướng đã bị bao vây, hai bên đường giăng đầy cờ đám cưới. Người dân tự động mang hoa tươi lên sân thượng, bậc thang đài phun nước ước nguyện rơi đầy thiệp mừng hạnh phúc. Trên thảm đỏ kéo đến Nhà thờ lớn trang trí bóng bay theo hình cổng vòm. Bóng bay vẽ hình chibi của Nữ hoàng và Thủ tướng, trẻ con Goran dùng cách này để thể hiện tình yêu tha thiết của chúng với hai người.
Con phố nào cũng có đội vệ binh của Hoàng gia mặc đồng phục đi tuần khắp đường to ngõ nhỏ, kiểm tra từng người lạ mặt.
Được một nữ tu sĩ quen biết sắp xếp, Tô Linh lẻn vào được một nhà thờ nhỏ.
Nhà thờ này chỉ cách Nhà thờ lớn, nơi tổ chức đám cưới của Nữ hoàng và Thủ tướng một con phố. Nhà thờ nhỏ này có đường hầm thông đến giáo đường lớn. Đến lúc đó, bà có thể kiếm một vị trí tham dự lễ cưới thông qua mật đạo này, chứng kiến Thâm Tuyết của bà bước sang một trang mới trong cuộc đời.
Đến khi trời vừa sáng, nữ tu sĩ bà quen biết mang chìa khóa mở mật đạo.
Tô Linh khom lưng nấp dưới chiếc đàn piano, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Bà nhìn thẳng lên cửa sổ trên mái nhà, chờ đợi bầu trời ngoài kia dần sáng.
Tiếng động thu hút sự chú ý của Tô Linh rời khỏi chiếc cửa sổ. Đồng hồ đặt giữa nhà thờ điểm bốn giờ sáng.
Âm thanh ấy đến từ cửa hông nhà thờ. Mục sư mặc áo khoác dài, cầm Kinh Thánh xuất hiện ở cửa hông, cất bước vội vã.
Nữ tu sĩ nói cho Tô Linh biết hiện tại nhà thờ này đang trong giai đoạn sửa chữa.
Tô Linh không biết tại sao mục sư lại xuất hiện ở đây vào thời gian này.
Ngay sau đó, một người khác cũng xuất hiện bên cửa hông, hiển nhiên đã hẹn mục sư từ trước. Hai người rì rầm trò chuyện, Tô Linh loáng thoáng nghe thấy người đó nhắc đến “Ngài Thủ tướng“.
Ngài Thủ tướng?
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Linh mới nhớ ra ngài Thủ tướng chính là Utah Tụng Hương.
Đồng hồ điểm bốn giờ sáng, còn năm tiếng nữa là diễn ra hôn lễ.
Người nọ nhanh chóng rời đi từ cửa hông, mục sư bước vào phòng xưng tội.
Khi cửa phòng xưng tội đóng lại, nhà thờ lại chìm vào bóng tối.
Trên chiếc cửa sổ áp mái, ánh mặt trời đã dần chuyển sang màu trắng sữa, từng lớp sương dần dần tan ra, khiến cho nhà thờ như trong cõi mộng ảo.
Trong màn sương mờ ảo, một bóng dáng cao gầy bước ra từ rạng đông, bước từng bước lên bậc cầu thang.
Hết bậc này đến bậc kia, cuối cùng, anh đứng trước phòng xưng tội, khẽ hỏi qua ô cửa sổ hình vuông: “Thưa Cha, Cha có thể nói cho con biết, người ta có thể sống với nhau cả đời chỉ bằng sự thấu hiểu, tình bạn và sự nâng đỡ lẫn nhau không?”
Đó là giọng nói nam tính trẻ trung, dịu dàng trầm ấm, len lỏi vào tai mà có cảm giác như làn gió xuân ùa về.
Chắc hẳn hầu hết người Goran đều không xa lạ với giọng nói này.
Hình ảnh đó vô cùng tuyệt mỹ. Chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, không cầm theo bất cứ bài diễn thuyết nào. Đôi mắt anh tỏa sáng như ngọc, lướt qua từng khuôn mặt hướng về phía mình, giọng nói như dòng nước chảy róc rách, “Thư gửi nhân dân Goran” kéo dài năm phút đã khiến cho những người tham dự lễ nhậm chức Thủ tướng tại quảng trường như được đắm chìm trong đền đài nghệ thuật tối cao.
Giờ đây, giọng nói khiến người dân Goran đắm đuối ấy lại nói “Thưa Cha, Cha có thể nói cho con biết, người ta có thể sống với nhau cả đời chỉ bằng sự thấu hiểu, tình bạn và sự nâng đỡ lẫn nhau không?”
Trái tim Tô Linh chùng xuống.
Phòng xưng tội chìm trong tĩnh lặng.
Giọng nói kia lại vang lên: “Thưa Cha, từ bé đến lớn Cha là người con kính trọng nhất. Bây giờ, con cần sự giúp đỡ của Cha. Con cần nhận được câu trả lời trung thực nhất của Cha.”
Một tiếng thở dài vang lên, không biết từ trong hay ngoài phòng xưng tội.
Sau tiếng thở dài.
“Thưa Cha, người ta có thể sống với nhau cả đời chỉ bằng sự thấu hiểu, tình bạn và sự nâng đỡ lẫn nhau không?” Câu hỏi vang lên, không chút dao động.
Một lát sau.
“Đúng, có thể.” Phòng xưng tội vọng lên giọng nam trầm mạnh mẽ.
Ba phút sau, nhà thờ đã không còn một bóng người.
Tô Linh nấp dưới chiếc đàn piano, khóe mắt đã nhạt nhòa.
Cô bé nói chuyện với hoa, với cây, với bầu trời kia ơi, Thâm Tuyết, Thâm Tuyết của cô.
Bà phải kể lại chuyện vừa chứng kiến trong nhà thờ cho Thâm Tuyết biết.
“Thâm Tuyết, đừng kết hôn với Utah Tụng Hương, cậu ta không yêu em đâu!” Bàn tay bà đập mạnh xuống đất.
Tiếng “Mẹ” bên tai và tiếng đập “bộp” bất thình lình ấy đã kéo Tô Linh trở về hiện tại từ buổi bình minh trong nhà thờ hôm ấy.
Giờ đây, Donna đang lắc vai bà, còn lòng bàn tay bà rát buốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]