“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó…” Giọng mẹ thoáng bất lực, “Mẹ đã trở thành chú chó ấy.”
“Nghĩa là sao ạ?”
Mẹ cô bé thở dài: “Những gì Thâm Tuyết muốn tâm sự với chú chó, những lời oán thán Thâm Tuyết muốn trút lên chú chó đều lọt cả vào tai mẹ. ‘Thưa cô, đã lâu lắm rồi mẹ không gọi điện cho em’; ‘Thưa cô, nhiều khi em chỉ mong họ phát hiện ra em, nhưng có khi em lại sợ bị phát hiện’; ‘Thưa cô, hôm nay em thấy hai bạn nhỏ đánh nhau trên đường, nhìn còn thú vị hơn các trò chơi ở vũ hội’. Ngày nào con bé cũng lẽo đẽo bám theo mẹ, không ngừng kêu ca.”
“Về sau thì thế nào ạ?”
“Về sau, Thâm Tuyết có nhiều buổi vũ hội hơn, số môn học hằng ngày cũng tăng dần. Cứ như vậy, Thâm Tuyết trở thành một cô nhóc ít nói, càng ngày càng kiệm lời hơn. Mẹ hiếm khi được thấy lại bản hợp xướng rừng xanh ấy nữa.”
“Sau này, Thâm Tuyết trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Cô con gái lớn nhà họ Tô được nuôi dạy gia giáo; cô con gái lớn nhà họ Tô ngoan ngoãn biết điều; cô con gái lớn nhà họ Tô nhiệt tình làm từ thiện; nhưng chưa bao giờ có ai gắn Thâm Tuyết với từ ‘đáng yêu’, chỉ có mẹ biết, Thâm Tuyết đáng yêu đến thế nào.”
Donna nhớ lại hình ảnh Nữ hoàng đăng tạp chí, trên poster và tranh vẽ.
Nhắc đến Nữ hoàng, mọi người hay miêu tả cô ấy bằng những từ ngữ như “thanh lịch”, “quý phái”, “duyên dáng”, “trong sáng”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470786/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.