Trường An trở về nhà, A Nghiên đã ngủ, nó do dự ở cửa một hồi, rốt cuộc vẫn không vào, chỉ nhón chân, bám vào cửa sổ nhìn bóng lưng người phụ nữ một hồi, sau đó dùng tay áo lau bụi dính trên mặt trong trận đại hỏa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đi đây.”
Nó cứ như thế, đi mà chẳng nói với A Nghiên được một lời.
Trường An băng qua khu rừng quen thuộc, đi ngang qua sân huấn luyện nó vẫn thường chạy đến xem lén, sau đó chui vào khe cửa, chỉ chốc lát đã lựa ra một thanh đao phiến như phế liệu, cầm trong tay, không hề dừng bước, tiếp tục chạy lên núi.
Liên tục chạy rất nhanh làm cho ngực nó đau nhói, như có một cây châm thật dài, vận lực ngoáy bên trong một trận. Nó to gan lớn mật, cứ thế chạy một mạch lên Vũ Phong sơn bình nhật bị mọi người coi là cấm địa.
Những người già biết Vũ Phong sơn đều nói, nơi đó là ngọn núi ăn thịt người chân chính, là nơi chỉ có chân thần và ma quỷ mới có thể cư trú, bắt đầu từ nháy mắt trèo lên triền núi, phàm nhân liền không nhịn được muốn quỳ bái, có thể nghe thấy sự run rẩy và sợ hãi của mình từ nơi sâu trong linh hồn.
Nhưng mà Trường An có lẽ là bởi vì quá nhỏ, linh hồn còn chưa kịp lớn hết, nó cứ thế nén một hơi, xông lên cấm địa. Nó quyết định phải đi tìm cái người từng dạy mình một chiêu.
Bất kể ông ta là chân thần hay là ma quỷ.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tung-chi-dao/2148959/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.