Một người đứng ra phản kháng và bị chết, những người khác tự nhiên sẽ ngoan ngoãn – bọn họ im lặng nhìn thi thể của tù phạm thú nhân hình dáng tiều tụy nhưng vẫn có khung xương to bị khiêng ra, nhất trí trầm mặc, cảm thấy người này điên rồi.
Cho nên bọn họ dựa theo truyền thống, sau khi may mắn bảo mệnh, đương nhiên biến thành nô lệ, bị phân cho người trong bộ lạc. Hoa Nghi hiển nhiên hết sức có kinh nghiệm với việc chia của, cũng chẳng biết y phân thế nào, dù sao thì mọi người thoạt nhìn đều không hề có ý kiến.
Trường An sau khi khánh điển kết thúc trở về lều của mình, lại phát hiện nơi đó có thêm một đứa nhóc đeo cùm chân và xiềng tay.
Đứa trẻ chẳng qua bảy tám tuổi, còn chưa cao hơn thắt lưng Trường An, đang quét một cái chiếu, thấy Trường An tiến vào liền im lặng dừng động tác trong tay, trên khuôn mặt bé teo lem nhem có đôi mắt đen láy, chẳng hé răng một tiếng nhìn chằm chằm Trường An, giọng điệu khá không khách khí nói: “Ta là nô lệ của ngươi.”
Trường An nhíu mày hỏi: “Ngươi tên gì”
“Lộ Đạt.”
Tiểu hài Lộ Đạt nói xong giơ bàn tay nặng trịch lau nước mũi, cúi gằm đầu, vẻ mặt hờ hững bỏ việc trong tay xuống, sau đó leng keng đi đến trước chiếc bàn gỗ, bưng bát nước, xách bình rót một bát, “bịch” một tiếng để bình nước lại bàn, làm bọt nước tràn ra khắp nơi, chẳng nói câu nào, lại cúi đầu tiếp tục làm việc vừa rồi, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tung-chi-dao/2148915/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.