Sơn Khê nói một chữ “giẫm”, Hoa Nghi lập tức nghĩ tới rất nhiều điều.
Khu vực này trên thực tế là một bình nguyên từ chính giữa sơn khẩu của hai ngọn núi lớn kéo dài ra, rồi sau đó địa thế một lần nữa mở rộng, một phần hướng lên trên, đâm vào khu rừng rậm rạp kế tiếp tiến vào một nơi tương đối bằng phẳng – đó là nơi bộ lạc Cự Sơn hiện giờ sở tại, một bộ phận khác địa thế khá thấp, gần thung lũng, chạy ra chính là đồng hoang ngàn dặm.
Hoa Nghi cúi đầu trầm ngâm, Sách Lai Mộc lại cầm một nắm khoai sọ nướng khét trong đĩa của Trường An, vô sỉ nhét vào miệng, cắt ngang luồng suy nghĩ của y.
“Ngài đang nghĩ gì vậy” Hắn ăn đến mặt mày hớn hở, giọng điệu lại lạnh lùng hỏi, “Ngài nghĩ chúng ta địa thế cao, cho nên tính toán tiếp nhận bọn họ sao”
Hoa Nghi là người cẩn thận, lòng dạ khá sâu, nhưng kỳ thật phản ứng không nhanh như Sách Lai Mộc, khi y vừa mới làm rõ điểm mấu chốt của vấn đề này, bắt đầu tự hỏi, Sách Lai Mộc đã nhanh mồm nhanh miệng cắt ngang luồng suy nghĩ, thế là Hoa Nghi dứt khoát giả ngu nói: “Phải, không được sao”
Sách Lai Mộc nói: “Ngài muốn nuôi sói trong hậu viện của chúng ta à”
Hoa Nghi hỏi: “Hắc Ưng có thể vào, vì sao bọn họ không thể”
Sách Lai Mộc: “Hắc Ưng còn lại toàn là nam nhân, chỉ sót một nữ nhân, còn là vị thành niên, bộ lạc của bọn họ bị phá hoại, dựa vào mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tung-chi-dao/2148909/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.