Mặt đất nứt ra một khe to, một lão gia hỏa không cẩn thận rơi xuống suýt chết, lão vội vàng trèo lên, nhưng bàn tay già nua vừa thò lên khe nứt thì đã bị một thú nhân chở người bất cẩn giẫm phải, cự thú mấy trăm cân giẫm một phát, ngay cả xương cốt cũng nát bét.
Lão nhân hét lên một tiếng thê thảm.
Trong sự hỗn loạn, rốt cuộc có người nghe thấy tiếng lão, một thiếu niên vội vàng khom lưng nói: “Mau! Con kéo ông lên!”
Nhưng lão nhân còn chưa kịp đưa tay không bị thương cho gã thì địa chấn đã đến, đại địa lắc lư bóp méo, khe nứt đụng nhau rồi khép lại, người bị kẹp bên trong như con sâu bị bóp trên đầu ngón tay, liều mạng giãy giụa, lại dễ dàng bị bóp thành một thi thể máu thịt bầy nhầy.
Thiếu niên đâu từng thấy cảnh như vậy, sợ đến ngây ra tại trận, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Một á thú bất cẩn để nồi trượt khỏi vai, đập ngay đầu thiếu niên, trước mắt chợt tối sầm, thiếu niên hoảng hốt hoàn toàn không biết phải làm sao, đúng lúc này, bàn tay một đứa trẻ gầy gò chưa trưởng thành túm lấy gáy gã, sức mạnh làm gã lảo đảo, cái nồi đập “keng” xuống đất.
Lộ Đạt lấm lem bụi đất, “hừ” một tiếng, còn chưa nguôi hận, giậm chân mắng ầm lên: “Phế vật!”
Thiếu niên nọ chính là đứa con bảo bối khác người của Lạc Đồng, không biết vì sao lạc khỏi cha mình, lúc này nước mắt lưng tròng nhìn Lộ Đạt nói: “Ta không phải phế vật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tung-chi-dao/2148895/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.