Bữa chiều qua đi, Thu Tư cầm một ly trà nóng ấm áp trên tay, ngồi dựa vào sofa mềm mại mà Tang Mặc Ngôn đặc biệt đặt mua bày trong phòng sách cho cậu. Đây là lệ thường hàng ngày, cũng là để Thu Tư quen dần với công việc. Mà Tang Mặc Ngôn trong lúc làm việc thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn Thu Tư đang ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười một chút, an tâm cúi đầu tiếp tục làm việc cho đến khi hoàn thành xong.
Mà hôm nay nhìn thấy thời gian Thu Tư ngây ngốc quá lâu, dáng vẻ như có lời muốn mà không thể nói làm Tang Mặc Ngôn có chút lo lắng kết thúc công việc sớm hơn thường lệ, đi đến cạnh Thu Tư ngồi xuống bên người cậu, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu Thu Tư: “Đã quen với công việc chưa?”
Thu Tư sực tỉnh, có chút ngơ ngác gật gật đầu: “Tôi đã quen rồi.”
Thấy Thu Tư có chuyện trong lòng, Tang Mặc Ngôn cũng không hỏi ra miệng, chỉ hơi mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó hai người không nói gì, cho đến khi Thu Tư ngẩng đầu, nhìn Tang Mặc Ngôn còn đang ôm chặt lấy mình, mở miệng nói: “…Ngày mai tôi xin nghỉ.”
“…” Tang Mặc Ngôn nâng tay, ở trên lọn tóc mềm mại của Thu Tư nhẹ nhàng gảy gảy vài cái, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ Thu Tư nói tiếp.
“Tôi…tôi muốn đi thăm cô nhi viện.” Trong ánh mắt bất giác có thêm một phần chờ mong. Tuy Tang Mặc Ngôn đã đáp ứng cậu sẽ đối xử tử tế với người trong cô nhi viện Dũ Tâm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/4084/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.