Tang Mặc Ngôn đã thay áo ngủ ngồi tựa vào đầu thành giường, dịch góc chăn cho hai đứa trẻ nghịch ngợm rồi nhíu mày nhìn về phía phòng tắm. Thu Tư vào trong đó đã nửa tiếng rồi, tâm tình lo lắng quấn quýt lấy suy nghĩ hắn làm Tang Mặc Ngôn đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm, dịu dàng gọi khẽ. “Thu Tư.”
“Em ra luôn đây.”
Giọng nói bên trong vẫn như thường làm tâm trạng Tang Mặc Ngôn dần bình tĩnh lại, nhìn Thu Tư bước luôn ra cửa, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng trở lại trên khuôn mặt. “Hôm nay mệt muốn chết rồi nhỉ.”
“Đúng vậy a, đã lâu không đi bộ nhiều như thế.”
Nhận khăn bông trên tay Thu Tư, nhẹ nhàng giúp anh lau mái tóc ướt nước. “Ngủ sớm đi.”
Nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư nhẹ nhàng nói một tiếng. “Ừ.”
Vừa thương tiếc vừa cưng chiều lau tóc người trong lòng, Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư đã gần như thiếp đi rồi lên, lơ đãng nhìn trên chân trái Thu Tư có một vết thâm tím, hắn nhíu chặt mày và khẽ gọi Thu Tư. “Đây là khi nào bị thế vậy?”
Mơ màng híp mắt lại, nhìn chỗ Tang Mặc Ngôn chỉ thì cơn buồn ngủ của Thu Tư cũng bớt đi phần nào. Ở trong phòng tắm che giấu cả nửa ngày cũng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người yêu. “Anh cũng biết cơ thể em thế nào mà, không cẩn thận va chạm một chút cũng sẽ thâm tím.” Anh nâng hai tay vòng qua cổ Tang Mặc Ngôn, giọng điệu có phần làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900685/quyen-2-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.