Vừa mới kết thúc một trận đại tuyết, mặt trời ẩn mình dưới đám mây chậm rãi lộ khuôn mặt tươi cười của ngài ấy, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ tiến vào phòng ngủ. Sắc màu dịu dàng kia như một đoàn hỏa trùng bay lượn mọi nơi giờ dừng lại nghỉ chân, chúng vây chặt hai người đang nằm ôm nhau trên giường. Mà hơi thở ấm áp ngập tràn trong căn phòng làm nó càng nhuộm màu sắc hạnh phúc, thế nhưng…
“Ba ba, ba ba.”
“Hai vị tiểu thiếu gia, chủ nhân và tiên sinh đang ngủ trưa. Tôi mang hai cậu ra ngoài chơi được không?”
Hoàn toàn không để ý đến lời nói dụ dỗ của Thiệu Vân, Diệc Húc và Diệc Thần vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà cứ đập tay vào cánh cửa. “Ba ba, ba ba.”
Hai thanh âm non nớt cùng với tiếng gõ cửa không chút quy luật làm Thu Tư đang mơ màng ngủ bất ngờ mở mắt ra và ngồi dậy theo phản xạ. Không kịp ngồi vững thân hình thì một bàn tay hữu lực nhưng không mất dịu dàng kéo cậu vào lòng, thanh âm khàn khàn đầy từ tính cũng vang lên bên tai cậu. “Thiệu Vân sẽ chăm chúng nó.”
Nheo mắt lại, ánh mắt Thu Tư tràn đầy lo lắng. “Nhưng hai đứa chẳng chịu nghe lời ai cả, vẫn để em đi ra xem sao.”
“Chúng nó đều đã 3 tuổi rồi, sẽ không sao đâu.”
“Ba ba, ba ba.”
Nghe thấy tiếng gọi như sắp òa khóc, trái tim Thu Tư như bị siết chặt lại. “Cứ để em ra xem một chút, anh cứ ngủ đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900668/quyen-2-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.