Cả người mồ hôi lạnh bừng tỉnh từ cơn ác mộng, Thu Tư bất ngờ ngồi dậy trong vòng ôm ấm áp của Tang Mặc Ngôn, thở hổn hển từng nhịp mà trái tim vẫn quẩn quanh trong giấc mộng.
“Em sao vậy, Thu Tư?” Mở đèn bàn cạnh giường, Tang Mặc Ngôn cũng khẩn trương ngồi dậy. Một tay ôm Thu Tư, một tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu. “Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở cạnh em rồi.” Nhẹ nhàng vỗ về Thu Tư cũng với giọng điệu trấn an dịu dàng. Dường như đã có tác dụng, người trong lòng dần dần bình tĩnh lại, sau đó Tang Mặc Ngôn mới cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Thu Tư.
“Mơ thấy gì vậy?”
Lắc đầu, tựa vào vai Tang Mặc Ngôn, Thu Tư không nói câu gì. Cảm giác thân hình mình hơi lạnh, cậu liền cuộn người lại vùi vào nơi ấm áp kia.
Mấy năm nay rất ít khi nhìn thấy bộ dáng bất lực như thế của Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn trừ bỏ đau lòng còn mang theo một chút bất an. Cảm giác lo được lo mất này làm đôi tay hắn thêm dùng sức ôm Thu Tư.
“Mặc Ngôn.”
Thật lâu thật lâu sau mới nghe được Thu Tư nói chuyện, Tang Mặc Ngôn cảm thấy vô cùng vui mừng nhưng nhìn thấy vẻ không khoải mái trên gương mặt cậu thì trái tim lại như siết chặt. “Thu Tư, khó chịu ở đâu? Em chờ một chút, anh đi gọi Vương Lạc lại đây.”
Vội vàng kéo Tang Mặc Ngôn đang định xuống giường lại, Thu Tư khẽ lắc đầu cười. “Mặc Ngôn, em không sao. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900647/quyen-2-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.