Lười biếng nằm trong đống chăn trùm kín mít, nhìn Tang Mặc Ngôn ngồi xử lý văn kiện ở đối diện khiến gương mặt Thu Tư đều chan chứa niềm hạnh phúc không nói nên lời.
Cảm giác được Thu Tư đang nhìn mình chăm chú, Tang Mặc Ngôn ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người bắt gặp nhau và họ cùng cười, hắn buông bút trong tay rồi đứng dậy, vòng qua bàn công tác chẳng chút phù hợp với bài trí của căn phòng ngủ đến bên giường, bàn tay ấm áp vuốt tóc Thu Tư. “Có phải ở nhà mãi nên buồn không?”
Một tay chống giường để ngồi dậy, theo thói quen tựa vào ngực Tang Mặc Ngôn, Thu Tư gật đầu. “Buồn chán lắm.” Từ đầu đông đến cuối đông cậu đều không bước chân ra khỏi cửa gì cả. Nhìn bầu trời bên ngoài nói không muốn đi dạo là nói dối nhưng với thân thể ngay cả xuống giường đều không có sức của cậu bây giờ thì…
Thấy đôi mắt buồn bã của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cười ấm áp, đôi tay bao phủ bàn tay của Thu Tư càng thêm dịu dàng. “Chờ em khỏe lên thì anh cùng em ra hoa viên đi dạo.”
Ánh mắt ủ rũ vì vui mừng mà mở thật to. “Thật chứ?!”
Thấy phản ứng của Thu Tư, đôi mắt Tang Mặc Ngôn ánh lên tia sáng dịu dàng. “Đương nhiên, anh lừa em khi nào chứ.”
“Cảm ơn sếp.”
Nhéo chóp mũi Thu Tư, nụ cười trên gương mặt Tang Mặc Ngôn thêm rạng rỡ. “Buổi chiều anh phải ra ngoài khoảng 1 tiếng, em có muốn ăn gì không anh mua về cho.”
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900630/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.