Gara ở vùng ngoài ô đã bị bỏ hoang một thời gian dài, thứ duy nhất còn lưu lại chính là dáng hình cũ nát. Khi Tang Mặc Ngôn một thân một mình bước trong gió lạnh đi vào gara, kim đồng hồ vừa vặn chỉ đến 9h. Lúc này, bốn phía bất ngờ vang lên tiếng chuông rền rĩ, thùng thùng… Cho đến khi dứt chín tiếng chuông, gara trống vắng lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Mấy giây sau, một tiếng píp vang lên trong không gian yên tĩnh, một màn hình khổng lồ được hạ xuống khi thanh âm biến mất. Hình ảnh chiếu trên đó là Thu Tư hai mắt ngắm nghiền, hai tay bị trói chặt phía sau. Qua màn chiếu có thể thấy Thu Tư không có vết thương gì nhưng khuôn mặt tát nhợt đến ghê người lại làm Tang Mặc Ngôn đau đớn vô cùng.
Một tiếng cười lạnh, một người đàn ông tóc dài quần áo đen đi ra sau cột đá. “Thật sự không nghĩ đến, chủ tịch Tang sẽ có một mặt nhu tình như thế.”
Nhìn người đàn ông có vài phần giống hắn, ánh mắt Tang Mặc Ngôn lộ ra hàn ý so với trước càng thêm lạnh. “Tang Ngữ Nhiên, thả Thu Tư. Chuyện này không liên qua gì đến cậu ấy cả.”
“Hiện giờ có liên quan hay không không phải do anh quyết định.” Lộ ra vẻ mặt hung ác, Tang Ngữ Nghiên khoanh tay trước ngực tựa vào vách tường. “Anh nói có phải hay không,…anh cả.” Nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, tiếng cười mang theo hàn ý của Tang Ngữ Nhiên cũng bật ra.
Ánh mắt đông lại, Tang Mặc Ngôn trầm giọng quát. “Tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900604/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.