Trong giây phút mở mắt ra, Thu Tư hơi hoảng hốt. Mọi thứ trước mặt đều mờ ảo, khi tầm mắt ổn định lại cậu nhìn thấy những kẻ trước mắt không giống như loại thanh niên bất lương chuyên bắt cóc vơ vét tiền chuộc mà đều mặc vest đi giày da, nhấc tay nhấc chân đều ra vẻ dày dặn, mà Thu Tư lại trấn tĩnh ngoài dự kiến của người khác.
“Ôi, ngài cũng bình tĩnh gớm nhỉ!” Ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào gương mặt tuy tái nhợt nhưng bình tĩnh lạ thường của Thu Tư, Lưu Văn Hạo mỉm cười nhưng ý cười lại không xuất hiện trong mắt. “Không hổ là nam phu nhân của Tang gia.”
Tay chân đã bị trói chặt, miệng cũng bị băng dính che lại nên phản ứng duy nhất của Thu Tư là quay đầu sang một bên. Cậu cũng không phải là không sợ mà hiểu được đây là vụ bắt cóc có âm mưu từ trước. Hiện tại cậu cảm thấy may mắn trong lòng nhiều hơn, may là Tang Mặc Ngôn không có chuyện gì, vụ tai nạn giao thông kia cũng chỉ là một lí do ngụy trang mà thôi.
Túm lấy tóc Thu Tư, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu, Lưu Văn Hạo cười lạnh lùng. “Tang phu nhân, hiện giờ đã đến lúc gọi điện cho chồng ngài rồi.” Bất ngờ xé miếng băng dính ngoài miệng Thu Tư.
Biểu cảm chợt lóe trên gương mặt Thu Tư làm Lưu Văn Hạo cười lớn. “Là đang lo cho chính mình hay cho Tang tổng tài?”
“Tại sao phải uy hiếp Mặc Ngôn?” Thanh âm lạnh nhạt không chút cảm xúc dao động nhưng truyền đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900601/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.