Mệt mỏi cùng với choáng váng khiến Thu Tư từ từ tỉnh lại, trong giây lát khi mở mắt ra thì cậu có hơi hoảng hốt, mọi vật trước mắt cứ lay động mờ mờ ảo ảo. Cho đến khi tầm mắt bắt được thân ảnh quen thuộc thì khóe môi Thu Tư mới hơi cong lên. “Mặc Ngôn…”
Nhìn dáng vẻ suy yếu của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng nhưng trên gương mặt vẫn là dáng cười dịu dàng. “Em tỉnh rồi!”
Ngay cả sức để gật đầu cũng không có nên Thu Tư chỉ có thể mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời. “Ừ.”
“Còn thấy buồn nôn không?”
Đôi mắt cậu lóe lên vẻ ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
Tang Mặc Ngôn khẽ thở dài, ánh mắt hắn phức tạp và hắn đưa tay đặt lên bụng Thu Tư. “Thu Tư…”
Tuy Tang Mặc Ngôn chưa nói hết nhưng Thu Tư lại nở nụ cười, mắt cậu sóng sánh nước. Lòng chán ghét mình bỏ mặc thế tục làm chuyện ngược đời đã hoàn toàn biến mất, trong tâm cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc như thường mong muốn. Cậu đặt tay lên bàn tay Tang Mặc Ngôn. “Là nguyện vọng của em được thực hiện phải không?”
Dịu dàng vuốt mái tóc Thu Tư, Tang Mặc Ngôn gật đầu. “Ừ.”
“Cảm ơn anh…Mặc Ngôn.”
Ôm lấy Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nằm bên cạnh cậu, lắng nghe nhịp đập nơi ngực cậu, dường như chỉ thế thôi cũng có thể khiến trái tim đang trôi nổi của hắn trở nên vững vàng. Nhưng trong lòng lại nghẹn đau đến khó hiểu cùng với sự lo lắng triền miên không dứt khiến ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900581/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.