Nhìn Thu Tư ngủ say trong lòng hắn, Tang Mặc Ngôn bật ra tiếng thở dài như có như không. “Thu Tư, khi nào thì em mới hiểu trong lòng anh không có bất kì kẻ nào có thể thay thế được em, kể cả đứa trẻ có chung huyết thống với em.”
Trong lòng lo lắng lại ẩn chứa thêm bất an, dịu dàng đắp chăn cho Thu Tư, Tang Mặc Ngôn chậm rãi hôn lên môi cậu. Ngẩng đầu với ánh mắt phức tạp nhìn người nằm trên giường một lúc lâu rồi mới đứng dậy bước về phía cửa. Trước khi đóng cửa, ánh mắt của Tang Mặc Ngôn vẫn quay đầu nhìn lại, Thu Tư vẫn thở đều đều ngủ say khiến đáy lòng trôi nổi của Tang Mặc Ngôn dần ổn định lại nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi. Hắn đã trải qua biết bao sóng to gió lớn lại sợ người mà hắn dùng tính mạng để bảo vệ này sẽ chịu tổn thương nào đó. Tảng đá lớn đè nặng trước ngực, hơi thở cũng dần trầm trọng hơn, Tang Mặc Ngôn nhắm chặt mắt lại vẫn không quên phải nhẹ nhàng đóng cửa nhưng lo lắng và ưu sầu vẫn bám chặt theo.
Thiệu quản gia đứng ngoài cửa đã lâu nhìn thấy Tang Mặc Ngôn liền cúi người. “Chủ nhân.”
Thu lại biểu cảm yếu ớt trên gương mặt, Tang Mặc Ngôn trở nên lạnh lùng như trước. “Chuyện gì?”
“Bác sĩ Vương đến chơi đang ở trong phòng khách chờ ngài.”
Quay lại nhìn cửa phòng đã đóng chặt, Tang Mặc Ngôn gật đầu rồi vòng qua Thiệu Vân đi đến phòng khách…
Nhìn Vương Lạc đang phẩm trà, ánh mắt lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900579/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.