Một câu nói như lời phán quyết làm Thu Tư vô lực ngồi sụp xuống trên giường bệnh, trong đôi mắt đen ẩn giấu vẻ không dám tin. Từ tin tưởng đến lừa dối, tuy rằng cậu biết rõ vì sao Tang Mặc Ngôn lại làm như vậy, tất cả là vì cậu nhưng trái tim vẫn đau đớn như bị xé nát.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thu Tư, Lâm Triết Hãn thở dài rồi yên lặng rời khỏi phòng, lưu lại cho cậu một không gian yên tĩnh để từ từ suy nghĩ…
Thu Tư ngơ ngác ngồi đó, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Cảm giác trời đất quay cuồng khiến cậu không thể không chống tay lên thái dương, đau đớn làm cậu chết lặng. Nhưng mà trong đầu lại bắt đầu trở nên rõ ràng, cậu nên đối mặt với chuyện này như thế nào? Như thế nào đối mặt cùng Tang Mặc Ngôn thâm tình không dứt với cậu!?
Vừa mới thương lượng xong mọi việc cùng Vương Lạc, Tang Mặc Ngôn đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn Thu Tư đang cúi đầu ngồi một chỗ và không biết đang suy nghĩ điều gì thì hắn cười dịu dàng. “Thu Tư.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng khe khẽ này vẫn là điều mà Thu Tư không muốn xa rời, nhưng mà lúc này nghe thấy thì trái tim lại đau đớn đến rất khó có thể chịu đựng được. Đè nén cảm xúc biểu hiện ra ngoài, Thu Tư ngẩng đầu nên, khóe môi mang một nụ cười vừa chân thực lại vừa như hư ảo.
Nhận ra hình như Thu Tư đang chịu áp lực điều gì, Tang Mặc Ngôn có hơi lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900574/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.