Mặt trời lấp ló từ từ nhích người nơi chân trời, ánh nắng ấm áp chen vào trong căn phòng vẫn còn đậm không khí buồn ngủ. Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thoáng qua Thu Tư đang chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng đẹp, đôi môi hắn khẽ mỉm cười và dịu dàng hôn lên trán cậu rồi mới thỏa mãn bước xuống giường.
Nghe thấy tiếng nước rào rào từ phòng tắm truyền đến, Thu Tư chậm rãi mở mắt, con ngươi trong trẻo không còn chút buồn ngủ. Cậu nâng tay chạm lên nụ hôn ấm áp mà Tang Mặc Ngôn lưu lại, khóe miệng cũng hơi cong lên. Bàn tay dưới chăn khẽ chạm lên bụng mình, trong ánh mắt có sự mê mang chốc lát. Thu Tư thở dài, cho dù cậu có quyết tâm bao nhiêu đi chăng nữa thì khi phải chính thức đối mặt bất an và phức tạp cứ mãi lởn vởn trong lòng…
“Ngủ thêm một lúc nữa đi! Bây giờ vẫn còn sớm.” Lúc Thu Tư đắm chìm trng suy nghĩ của mình thì Tang Mặc Ngôn đã bước ra từ phòng tắm. Trên tay cầm một chiếc khăn bông lau lau đơn giản mái tóc sũng nước của mình, hắn ngồi xuống bên cạnh Thu Tư rồi cúi người hôn cậu. “Hôm qua ngồi trên thuyền những năm tiếng chắc chắn là em đã mệt muốn chết rồi, hôm này đừng đi làm nữa.’
Thu Tư nằm trên giường cũng không muốn dậy. Cậu nhìn Tang Mặc Ngôn, hình như thấy hắn là có một lực lượng thần kỳ có thể đem bất an trong tim chắt lọc thành niềm an tâm ấm lòng. “Mặc Ngôn, hôm nay em muốn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900512/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.