Làn gió biển khoan khoái mát mẻ nhẹ nhàng vuốt lên làn da phơi bên ngoài đưa đến một cảm giác vô cùng thoải mái khiến Thu Tư vừa mới tỉnh lại không muốn mở mắt ra một chút nào. Khi ý thức trở lại đầy đủ, Thu Tư mới nhớ nơi này không phải là ở nhà với chiếc giường mềm mại mà là bở biên mang theo không khí trong lành tươi mát. Cậu vội mở mắt, tiến vào trong tầm nhìn của cậu là gương mặt ướt mồ hôi mà hai gò má đỏ sậm lên vì ánh mắt trời hắt xuống của Tang Mặc Ngôn. Thu Tư vội vàng ngồi dậy khỏi khuỷu tay của đối phương, ánh mắt nhìn về phía Tang Mặc Ngôn ngập tràn tự trách. ”Xin lỗi!”
Nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn, trái tim Thu Tư khẽ co lại đau đớn, cậu vươn tay dùng chính bàn tay mình mà lau đi. Tang Mặc Ngôn kéo tay Thu Tư làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hắn mỉm cười vẫn là sự dịu dàng đến say lòng người. “Nếu cảm thấy có lỗi với anh thì hôn anh một cái đi!” (Lưu manh =)))
“Đã phơi nắng thành ra thế này rồi mà anh còn cười.” Rút tay từ trong tay hắn lại, Thu Tư xoay người cầm lấy chiếc túi đặt bên chân, cậu nhớ khi đi có mang thêm kem chống nắng, hi vọng là ở trong túi này…
Lại giữ chặt lấy tay Thu Tư, thanh âm đầy từ tính cũng vang lên theo đó. “Thu Tư”
“Vâng!” Bàn tay bị cầm giữ, Thu Tư đành phải quay lại nhìn Tang Mặc Ngôn. “Sao vậy? Có phải anh khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900508/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.