Mọi người bốn phía vẫn mang tâm trạng xem kịch vui, nhìn đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng kia bị Triệu Thu Tư – người luôn luôn bị họ bắt nạt so sánh thành cọp mẹ, đều không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Sắc mặt có vẻ không nén được giận, Ngũ Mẫn Tuyết nở nụ cười châm chọc khiến cho vẻ bề ngoài vốn xinh đẹp dần trở nên xấu xí. “Triệu Thu Tư, chúng tao phát thiệp mời cho mày là còn để mày chút thể diện, ai ngờ mày lại đến thật.”
Gương mặt mỉm cười của Thu Tư nhìn không ra là vui hay giận nhưng giọng điệu nói chuyện thản nhiên như thường khi nghe lại vô cùng nghiêm túc, “Phải rồi, tôi cũng hơi hối hận, gặp người không muốn gặp đúng là chán.”
“Mày…”
Không đợi Ngũ Mẫn Tuyết nói hết, Thu Tư nhìn sang Tang Mặc Ngôn đứng bên cạnh. “Mùi nước hoa này gay mũi quá, chúng ta đi thôi!”
Nở nụ cười đầy vẻ yêu thương, Tang Mặc Ngôn gật đầu sóng vai cùng Thu Tư đi qua Ngũ Mẫn Tuyết đang tái xanh cả mặt. Đi đến cửa, hắn dừng chân, quay đầu gợi lên khóe môi cùng nụ cười như có như không lại làm cho tất cả mọi người tự nhiên lạnh cả người. “Đừng nên thử làm cho Thu Tư “nhà ta” không vui, nếu không…” Tạm ngừng một lát, khóe môi Tang Mặc Ngôn vẽ nên một nụ cười khó mà nhận ra lại làm cho cảm giác không rét mà run của mọi người trong căn phòng này càng thêm mãnh liệt. “Ta sẽ làm cho các ngươi thấy rằng sống thêm một giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900480/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.