Đang ngồi trên sofa dùng máy tính xem phim, Thu Tư đột nhiên quay đầu lại nhìn Tang Mặc Ngôn đang chăm chú làm việc, dán mắt hồi lâu mới mở miệng nói: “Ngôn, em muốn ăn bánh chẻo.”
Tang Mặc Ngôn ngẩng đầu, rời mắt khỏi tập tài liệu dịu dàng nhìn về phía Thu Tư: “Được, anh bảo Thiệu Vân đi làm.”
“Em muốn tự gói cơ.”
Tang Mặc Ngôn cưng chiều gật đầu: “Ừ, anh và em cùng đi làm.”
“Anh biết làm bánh chẻo à?” Thu Tư nhíu mày, không phải là lại xem trên sách chứ?
Buông tài liệu trong tay, Tang Mặc Ngôn đứng dậy đi đến cạnh Thu Tư rồi ngồi xuống, vô cùng thân mật ôm lấy Thu Tư vào lòng: “Không biết, nhưng anh có thể học.”
Đối với tay nghề nấu nướng của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư luôn luôn duy trì thái độ hoài nghi, nhưng không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của người ta nên cậu chỉ có thể gật đầu: “Nhưng anh chỉ có thể gói, không được lanh chanh chạm vào nhân và gia vị.”
Hôn môi Thu Tư một chút, Tang Mặc Ngôn cười nói: “Được.”
Nghe được đáp án mong muốn, Thu Tư vội vàng đặt máy tính trên người sang một bên, vui vẻ đứng dậy: “Em đi chuẩn bị nguyên liệu đây.” Ở trong lòng Thu Tư, danh từ bánh chẻo này giống như đoàn tụ vậy, từ nhỏ đã không có người nhà cho nên cậu đều chỉ gói chứ không ăn bánh chẻo. Nhưng nếu đã chấp nhận Tang Mặc Ngôn rồi thì lần này coi như là hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ đi.
Nhìn thấy bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900463/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.