Chương trước
Chương sau
Mặt trời rực rỡ trên cao, Thu Tư mới tỉnh lại, mở đôi mắt mơ màng, cậu nhìn thấy mình đang nằm trong lồng ngực trần cường tráng của Tang Mặc Ngôn. Cậu hơi sững người một chút, lắc lắc đầu đau nhức, thật sự không nghĩ ra vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này. Nghĩ đến đó, Thu Tư dè dặt rời khỏi lồng ngực ấm áp của đối phương, đỡ cái trán, choáng váng cả người. Từng mảnh trí nhớ dần dần hiện lên, phụ nữ, bé cưng, Minh Nhược Phong, rượu, nhớ đến vậy liền chấm dứt, cậu không nhớ nổi sau khi uống rượu rồi đã xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ cần nghĩ đến Tang Mặc Ngôn ôm một người phụ nữ mang thai trong lòng khiến trái tim Thu Tư có một loại cảm giác đau đớn khó chịu. Đã có người khác rồi thì tại sao còn muốn dây dưa với mình? Nghĩ vậy, Thu Tư có phần căm hận đạp Tang Mặc Ngôn một cái. Mà lúc Thu Tư tỉnh lại thì Tang Mặc Ngôn cũng tỉnh theo rồi, vốn là định giả bộ ngủ nhưng lại không nghĩ đến bị Thu Tư đạp một phát thế này nên hắn không hề phòng bị mà theo cú đạp đó ngã xuống thảm dày ở dưới. Tư thế hắn ngã rất buồn cười khiến Thu Tư đang trong lửa giận phì cười một tiếng, rồi cậu cười phá lên làm Tang Mặc Ngôn vừa mới ngồi lại tử tế trên thảm cũng nhếch khóe miệng thành một nụ cười cưng chiều, rồi hắn đứng thẳng dậy ngồi lại bên người Thu Tư.

“Em không có chuyện gì muốn hỏi sao?”

“Không có.”

Tang Mặc Ngôn thu hồi lại nụ cười, gương mặt có chút nghiêm túc nhìn cậu: “Nhưng anh thì có.”

“…” Đã lâu không thấy Tang Mặc Ngôn đeo vẻ mặt lạnh lùng này, tim cậu hơi siết lại. Khi chưa trao cho hắn trái tim mình thì cậu có thể mặc kệ, không thèm để ý đến, nhưng hiện tại thì…

“Tại sao hôm qua chưa chào hỏi đã bỏ đi một mình?”

“…” Chẳng lẽ tiếp tục thưởng thức anh và người khác ân ái?

Giọng nói của Tang Mặc Ngôn mềm dịu hơn, nhìn chăm chú vào ánh mắt đang né tránh của Thu Tư: “Thu Tư, em yêu anh rồi đúng không?”

Một câu này của Tang Mặc Ngôn khiến Thu Tư trả lời theo phản xạ: “Không, không có.”

“Vậy vì sao khi em nhìn thấy trong lòng anh có người khác thì quay đầu bỏ chạy?” Thông qua băng theo dõi hắn mới biết được nguyên nhân Thu Tư rời đi, nhưng hôm qua trong lòng chỉ một mực muốn biết Thu Tư đi nơi nào nên hắn cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc khác. Bây giờ ngẫm nghĩ một chút, có lẽ bản thân Thu Tư đã lặng lẽ yêu mình mà chính cậu cũng không tự nhận ra. Còn câu ‘thích’ tối hôm qua nữa càng làm vững thêm trái tim vốn bất an của Tang Mặc Ngôn.

“Là tôi sợ quấy rầy anh và người đẹp hẹn ước.”

“Anh không nhớ cách âm của tòa nhà lại kém đến vậy.” Hóa ra khi vợ ghen lại đáng yêu mà mê người như thế, niềm vui sướng này làm nụ cười của Tang Mặc Ngôn càng thêm dịu dàng.

“Liên quan gì đến chuyện cách âm?”

“Nếu cách âm không có vấn đề thì vì sao (chỉ vì không muốn quấy rầy mà (mà không muốn quấy rầy là lí do phòng bị, còn lí do thật thì…)) em phải chạy ra tận bên ngoài công ty?”

Thu Tư không biết phải giải thích như thế nào, cậu cúi đầu càng ngày càng thấp: “Tôi…”

Không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng: “Thu Tư, trong tim anh chỉ có một mình em, người phụ nữ em nhìn thấy là chị họ của Vương Lạc. Chị ấy tới tìm anh để bàn công chuyện, vì thiếu máu nên suýt ngất xỉu, anh chỉ đỡ chị ấy một chút thôi.”

Nhớ lại Tang Mặc Ngôn ôm người khác thân thiết như thế, Thu Tư luôn luôn lý trí mà bây giờ lại chất vấn có chút trẻ con: “Vậy sao anh lại ôm lâu như thế?”

Xoay mặt Thu Tư đối diện với mình, Tang Mặc Ngôn thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt Thu Tư: “Nữ trang của chị ấy vướng vào áo anh, mà chiếc áo ấy là do chính tay em đơm lại cúc, anh không nỡ xé rách cho nên mới ôm lâu như vậy. Thu Tư, anh chỉ muốn ôm một mình em, người khác ưu tú như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thích.”

Biết mình hiểu lầm Tang Mặc Ngôn, Thu Tư cũng hơi áy náy, cậu vừa muốn giải thích thì bị câu nói ‘chỉ muốn ôm một mình em’ kia của Tang Mặc Ngôn làm gia tốc nhịp tim đập. Cậu không biết nên nói cái gì, nghẹn đến nửa ngày mới bật ra ba chữ: “Anh…vô lại.”

“Đúng rồi, anh vô lại.” Biết Thu Tư đang ngượng ngùng, Tang Mặc Ngôn tiến lên lưu lại trên môi Thu Tư một nụ hôn làm hai má cậu ửng đỏ trong nháy mắt. Tang Mặc Ngôn cười đến thoải mái, bàn tay vòng qua thắt lưng cậu, thuận thế đặt cậu dưới thân.

“Anh…anh làm gì?”

Một bàn tay túm chặt hai cổ tay muốn phản kháng của Thu Tư, một bàn tay khác cũng đồng thời hướng về phía thân hình trần trụi không vật che thân của Thu Tư: “Em nói xem.”

Ánh nắng mặt trời rựa rỡ chiếu sáng phòng ngủ, điều này khiến Thu Tư càng ngày càng xấu hổ: “Giờ là ban ngày.”

Tang Mặc Ngôn cười tủm tỉm, hắn chẳng thèm quan tâm cứ hôn trên đôi môi hồng hồng mềm mại của Thu Tư, tựa như tìm được một nguồn nước ngọt, hắn tà mị dùng đầu lưỡi liếm một vòng trên đó: “Anh mặc kệ.” (Tà mị? Hãy cứ tưởng tượng một ác ma đang quyến rũ con mồi)

Những hành động của Tang Mặc Ngôn khiến làn da của Thu Tư phủ kín một sắc hồng mịn, non nớt: “Anh…anh…anh vô sỉ…”

“Thu Tư, anh hiểu được, em muốn ở cùng anh đến già, đến đầu bạc răng long.” Tang Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Thu Tư ở dưới thân, gương mặt mang biểu tình ‘anh hiểu mà’.

“Tôi…tôi mới không…” Lời phản bác còn chưa nói hết cậu đã cảm giác được môi đang nóng lên, đôi môi cậu đã bị Tang Mặc Ngôn hôn rồi, hơi thở nóng rực mà nhẹ nhàng làm tan biến toàn bộ khí lực trên người cậu. Thu Tư mềm nhũn nằm trên giường, tùy ý để Tang Mặc Ngôn dùng đầu lưỡi dịu dàng mềm mại khẽ liếm từng góc trong miệng cậu.

Chấm dứt một nụ hôn thật dài, Tang Mặc Ngôn cong người dậy, cúi đầu thoải mãn nhìn đôi mắt động lòng người của Thu Tư, một tầng hơi nước còn đọng lại trên đó, dáng vẻ dịu dàng động nhân này làm cho nhiệt độ của Tang Mặc Ngôn càng lúc càng nóng: “Thu Tư, anh yêu em.”

“Tôi…”

Dùng ngón trỏ đặt trên môi Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mỉm cười lắc lắc đầu: “Thu Tư, anh biết bắt em nói ra lời yêu là chuyện vô cùng khó khăn. Anh không để bụng việc em không đồng ý nói với anh những lời này.” Dịu dàng chạm lên đôi môi đỏ mọng của Thu Tư một chút: “Anh chỉ cần trong lòng em có anh là được rồi.”

Yêu, từ này cũng chỉ là một chữ để bày tỏ thôi, chỉ cần trong tim Thu Tư có hắn là được rồi, những điều khác hắn sẽ không để ý gì hết…

“…” Yêu, quả thật khiến cho người bị tình yêu bỏ quên như cậu khó mà nói ra miệng. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ không lẩn tránh điều này nữa, nhưng nghĩ đến sự thông cảm của Tang Mặc Ngôn làm gương mặt Thu Tư mang một niềm hạnh phúc khôn cùng. Cậu chủ động dâng đôi môi về phía Tang Mặc Ngôn, kỹ thuật ngốc ngốc khiến ánh mắt Tang Mặc Ngôn lộ ra ý cười thoải mãn, đến khi một dòng nước bạc lập lánh tràn ra từ khóe miệng hai người, Thu Tư mới đỏ mặt rời khỏi đôi môi của đối phương.

“Thu Tư, nụ hôn đúng nghĩa là như thế này.” Không để cho Thu Tư có cơ hội để tạm nghỉ, Tang Mặc Ngôn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Thu Tư, đầu lưỡi khẽ liếm hàm răng của đối phương, động tác mút vào dịu dàng đến lạ thường giống như một dòng nước xuân làm ấm trái tim Thu Tư khiến hai tay cậu bất giác vòng quanh cổ đối phương, đôi môi cũng dần dần thuận theo Tang Mặc Ngôn.

Cảm nhận được sự thay đổi của Thu Tư, gương mặt Tang Mặc Ngôn cũng tràn đầy ý cười hạnh phúc, bàn tay cũng chậm rãi trượt về chỗ đang nóng rực của Thu Tư. Hành động này khiến cả người cậu khẽ run lên, muốn tránh xa bàn tay ấm áp của Tang Mặc Ngôn nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể tùy ý để Tang Mặc Ngôn gợi lên dục vọng mẫn cảm của bản thân mình. Khoái cảm đỉnh điểm và ngượng ngùng đan xen làm một khiến Thu Tư như bị một ngọn lửa bừng bừng bao quanh. Cho đến khi một chất lỏng dinh dính màu trắng xuất hiện trong tay Tang Mặc Ngôn, cậu mới yếu ớt vô lực tựa vào trong lòng hắn.

Tang Mặc Ngôn khẽ nở nụ cười, ánh mắt mang theo dục vọng nhìn Thu Tư xinh đẹp dị thường. Bàn tay còn dính chất lỏng màu trắng kia tách hai chân cậu ra, tiến vào lối vào phía sau, từ từ làm trơn nó. Cảm giác được Thu Tư khó thích ứng khẽ chau mày, Tang Mặc Ngôn có chút đau lòng ngừng tay lại, cúi đầu để lại những nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh của cậu cho đến khi Thu Tư dần dần thích ứng, mày dãn ra, Tang Mặc Ngôn mới tiếp tục mở rộng hậu đình của cậu. Nghe được những tiếng rên rỉ rõ ràng phát ra từ trong cổ họng của Thu Tư, trên gương mặt Tang Mặc Ngôn lộ ý cười mờ nhạt, từ tốn hạ thân dưới tiến vào trong cơ thể Thu Tư, dũng đạo chậm rãi thích ứng với dục vọng của hắn và chất lỏng đã bôi trơn lúc nãy khiến cho hai người càng thêm hưởng thụ những khoái cảm. Cái cảm giác hai người hòa vào làm một này làm Tang Mặc Ngôn khẽ rên lên một tiếng…

Kích tình qua đi, Tang Mặc Ngôn yêu thương nhìn Thu Tư kiệt sức, người đầy dấu hôn nằm trong lòng mình. Tất cả những cảnh sắc này thu vào trong mắt khiến ánh mắt cười của Tang Mặc Ngôn lóe lên sự dịu dàng khó tả. Hắn sợ làm bừng tỉnh người đã ngủ say trong lòng, một nụ hôn mềm nhẹ như nước dừng trên đôi môi của cậu: “Thu Tư, anh yêu em.” Lời nói nhẹ nhàng nỉ non, dường như đã bay vào giấc mộng của cậu, khiến Thu Tư đang say giấc nồng nở một nụ cười hạnh phúc…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.