Không gian bên ngoài tràn đầy ánh nắng mặt trời rực rỡ, chim ca ríu rít, hoa nở ngát hương, mà Thu Tư đang ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng đã bắt đầu lật từng trang của cuốn tiểu thuyết trong tay đầy bực bội.
Nhìn bộ dạng buồn bã ủ dột của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn buông tài liệu trong tay xuống đi đến bên người cậu. Hắn vươn tay ôm cậu vào lòng, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều và dịu dàng nhìn người trong ngực: “Sao vậy?”
Thu Tư uể oải nhìn thoáng qua Tang Mặc Ngôn ngồi bên cạnh, hít sâu một hơi: “Chẳng sao cả.”
Nhìn thấy Thu Tư không vui như vậy, Tang Mặc Ngôn chợt hiểu ra cười cười: “Có phải hơi nhàm chán không?”
Thu Tư khẽ gật đầu: “Ừ” Ngẩn ngơ ở nhà đã năm ngày liên tiếp rồi, tuy Tang Mặc Ngôn cũng ở nhà với cậu nhưng mà cái cảm giác không thể đi đâu được này thật sự khiến người ta chẳng hài lòng chút nào.
“Vậy hôm nay đi cô nhi viện Dũ Tâm được không?” Biết Thu Tư ngày nhớ đêm mong có thể trở về đó để thăm hỏi, mặc dù biết quyết định này sẽ khiến tâm tình của bản thân càng xấu hơn nhưng nếu có thể khiến Thu Tư vui vẻ thì rất đáng.
Trong ánh mắt của Thu Tư ngập tràn ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Tang Mặc Ngôn: “Thật chứ?”
“Thật.”
“Thôi quên đi, tôi không muốn đi đâu.” Nếu mọi người nhìn thấy chân cậu bị thương nhất định sẽ rất lo lắng, nhất là đứa nhỏ A Mạch kia…
“Em yên tâm, anh sẽ chuẩn bị xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900439/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.