Trong nhà không mở đèn, tia sáng cuối cùng trong ngày chiếu vào qua cửa sổ, bầu trời xanh thẫm.
Tống Nghi Ninh đứng giữa phòng khách, khoanh tay nhìn anh.
"Sắp đến giờ rồi, ta sẽ cho vệ sĩ đưa con ra sân bay."
"Bà không cần phải làm vậy." Vẻ mặt Lâm Tống Tiện hiện lên tia mỉa mai quen thuộc.
"Tôi sẽ làm những gì tôi đã hứa với bà, cũng hy vọng bà cũng sẽ làm như vậy."
"Đừng lo, miễn là con tốt nghiệp thành công không có bất kỳ liên hệ nào với con bé đó, quyền cổ phần của ông nội con sẽ được chuyển đến khi nào gia nhập công ty."
Tống Oanh bị bảo vệ đánh thức, cô ngủ mê man bên cửa cho đến đêm, lúc mở mắt ra thì trời đã tối sầm.
Đối diện với hai khuôn mặt xa lạ đầy vẻ quan tâm, cô có chút mất tự nhiên, hai tay chống đỡ khung cửa đứng dậy, Tống Oanh vỗ nhẹ bụi trên người.
"Thực xin lỗi, cháu đi ngay bây giờ..." Cô xin lỗi xoay người, cúi đầu bước ra ngoài, chợt phát hiện có gì đó bất thường ở cổ.
Đầu ngón tay chạm vào một mảnh ngọc ấm áp.
Mơ hồ cảm nhận được đường nét viết của hai chữ "Trường sinh".
Tống Oanh sắc mặt thay đổi rõ rệt, cô hoảng hốt quay đầu lại, nhìn căn biệt thự đang im lìm trong bóng tối, nước mắt chợt trào ra.
Cô bất chấp đi về phía sau, muốn quay người lại.
"A Tiện..."
Hai người bảo vệ vững vàng ngăn cô lại.
"Cô gái, thật ngại quá."
"Cho cháu vào đi, cháu chỉ nhìn một chút thôi." Tống Oanh hoàn toàn không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-xuan-oanh/1715127/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.