Xuân hạ giao mùa là thời điểm có tỷ lệ mất ngủ cao, Lâm Tống Tiện gần đây thường đến muộn, đôi khi phải kết thúc tiết tự học buổi sáng mới đến, anh bước vào từ bên ngoài với cặp sách trên lưng.
Sắc mặt nhợt nhạt, không giấu được vẻ mệt mỏi.
Hầu hết thời gian mỗi ngày đều buồn ngủ, sự chú ý với thế giới bên ngoài ngày càng trở nên chậm chạp, lúc nghe tin Hướng Cao Vũ theo đuổi Tống Oanh, vậy là anh ta đã ngoe nguẩy trước mặt cô từ rất lâu rồi.
Mỗi buổi sáng, sẽ ngẫu nhiên mang cho cô một ít đồ ăn nhẹ, giả vờ tình cờ gặp nhau ở trường, vô tình tạo ra một số sự trùng hợp, cố gắng hết sức để bắt chuyện.
Lâm Tống Tiện nghe xong ngồi đó mặt không biểu tình nghịch cây bút trên tay, Phương Kỳ Dương nhìn anh nói ra những điều cậu ta đã giữ trong lòng rất lâu.
"Anh Tiện, không phải tôi đã nói rồi sao, nếu cậu không có ý đó với em gái Tống, thì đừng có mà độc chiếm người ta."
"Người ta vừa xinh vừa tốt bụng, không thiếu người theo đuổi, đừng cản đường tình duyên tốt đẹp con gái người ta như vậy."
"Tên đó? Hướng Cao Vũ?" Lâm Tống Tiện vẻ mặt châm biếm, ánh mắt chợt lạnh.
"Tên đó xứng sao."
"Được được được, chỉ có cậu xứng, vậy tự cậu lên đi." Phương Kỳ Dương hai mắt sắp trợn lên trời, Lâm Tống Tiện kéo căng khoé miệng không nói gì.
Chính xác vậy mà.
Theo anh thấy, Tống Oanh là cô gái tốt nhất trên đời này, mấy tên đó chẳng khác nào cóc ghẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-xuan-oanh/1715115/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.