Đơn thuần, thiện lương lại đáng yêu.
Tống Oanh nói thầm những lời này trong bụng, suýt chút nữa không nhận ra người trước mặt.
"Vậy làm sao cậu biết cậu ấy cố tình làm vậy?" Cô hỏi lại, Lâm Tống Tiện uể oải nói "Tất nhiên là vì tôi thông minh."
"..."
"Cậu nghiêm túc đi."
"Ở trước mặt xác nhận một chút chẳng phải rõ ràng sao."
Giang Ngôn dù có thông minh đến đâu, cũng chỉ là một nữ sinh tuổi mới lớn, ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt sẽ không bán đứng.
"Tôi xem camera giám sát rồi, vào lúc bốn mươi phút hai ba giây, cậu cố ý quay đầu nhìn Tống Oanh một chút, tôi nghĩ không phải trùng hợp."
"Bị bắt nạt không phải lỗi của cậu, lợi dụng người không liên quan quả thực rất đáng khinh, đừng để có lần sau. Hy vọng cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy lần nữa."
Sau khi Lâm Tống Tiện cảnh cáo rồi rời đi, cậu ta vẫn im lặng như một bức tượng điêu khắc.
Ánh mặt anh lại nhìn ra xa, khoảnh khắc ngắn ngủi, Giang Ngôn nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt nhanh chóng thu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía trước, tựa hồ không nhìn thấy gì.
Mím chặt khoé miệng tăng tốc độ đi càng ngày càng nhanh.
Cậu ta loạng choạng bước đi rất nhanh, cuối cùng biến mất ở khúc quanh phía trước.
Tống Oanh nghĩ rằng Lâm Tống Tiện nói học tập chăm chỉ chỉ là nói bừa, nhưng kể từ ngày đó, anh dường như thực sự thường xuyên đến trường luyện thi bên ngoài mỗi ngày sau giờ học.
Điểm khác biệt so với những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-xuan-oanh/1715112/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.