Tống Oanh đứng ngoài cửa, mất một lúc lâu mới tiêu hóa được việc này.
"Không phải..." Cô phản ứng lại, bối rối nhìn anh.
"Ý tôi là sao cậu lại ngủ ở đây?" Tống Oanh nhớ đến căn biệt thự lớn nhà anh so với căn nhà nhỏ hẹp, cũ kỹ trước mặt này có vẻ không hợp với khí chất của anh.
"Tối hôm qua Lâm Bùi Thâm ở nhà, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy, nên đến đây." Lâm Tống Tiện nói thoải mái, giờ mới để ý đến thứ trong tay cô, anh dừng động tác hỏi "Cậu có chuyện gì không?"
"À chuyện là như này... " Tống Oanh hoàn hồn, nhớ đến chuyện chính.
"Có phải tối qua cậu gõ gõ gì đó không?" Cô khó hiểu.
"Nhà tôi cả đêm nghe thấy tiếng bang bang bang mãi, mọi người đều ngủ không ngon."
"Cậu sống ở trên lầu à..." Vẻ mặt Lâm Tống Tiện trở nên bình tĩnh hơn nhiều, anh xoa xoa tóc, tựa như có chút có lỗi.
"Tối qua tôi làm ít đồ."
Anh nghiêng người qua, để lại không gian phía sau lưng, phòng khách hiện ra trước mắt Tống Oanh, giữa phòng có chiếc ghế gỗ nhỏ nhìn rất bắt mắt.
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua những kẽ hở trên cây long não chiếu vào phòng, để lại những đốm sáng vàng tinh xảo.
Khác với những hình dáng ghế trên thị trường hiện nay, mẫu ghế gỗ này khá đơn giản, vuông vắn, thẳng đứng không có màu sắc, là màu nguyên bản của gỗ nhưng bề mặt được đánh bóng loáng sạch sẽ, trông rất tinh xảo độc đáo.
Giống như chiếc ghế nhỏ mà Tống Oanh từng ngồi làm bài tập ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-xuan-oanh/1715089/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.