Anh dường như không nghe thấy, Tống Oanh hét to liên tiếp hai lần, Lâm Tống Tiện mới dừng lại bất ngờ nhìn cô.
"Hử? Sao cậu lại ở đây?" Anh nhìn về phía sau Tống Oanh, nhìn vào tiểu khu sau cô mới kịp phản ứng, nhớ lại ở chỗ này đã chạm mặt cô hai lần, liền nhíu mày khó tin.
"Cậu sống ở đây?"
Tống Oanh gật đầu chỉ vào bộ dạng anh lúc này "Cậu làm gì vậy, định đi đâu?"
.........
Tám giờ tối, thành phố được điểm xuyết bởi đèn đường neon trải dàu như một dải ngân hà, bầu trời lộng gió. Dòng xe cộ tấp nập, ồn ào chạy qua.
Tống Oanh đi theo Lâm Tống Tiện, cô không hiểu sao lại đi theo anh ra ngoài, lại cùng anh đi lang thang một cách khó hiểu.
Cây đa bên đường to lớn đổ bóng xuống, đèn đường không rọi vào được, ánh sáng mờ ảo, lờ mờ thấy khuôn mặt của anh.
"Bỏ nhà đi trốn." Anh thản nhiên nói, Tống Oanh dừng lại, nhìn chiếc ba lô căng phồng phía sau, vẻ mặt có chút khó diễn đạt.
"Cậu..." Cô ngập ngừng hỏi "Cậu định rời nhà trốn đi đâu?"
"Vẫn chưa nghĩ ra." Lâm Tống Tiện nói rất thản nhiên "Đi đâu cũng được, ở ven sông, dưới chân cầu cũng không tệ."
"..."
Tống Oanh chìm vào im lặng. Hai người đứng đối diện nhau. Sau khi đứng vài giây, Lâm Tống Tiện đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ.
"Được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt."
Anh xách túi tiếp tục lên đường, Tống Oanh nhìn bóng dáng anh lúc này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi anh.
"Tôi, tôi sẽ đi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-xuan-oanh/165514/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.