Chương trước
Chương sau
Bế quan xong xuôi Băng Thần rốt cuộc đã đạt Siêu Phàm Nhất Trọng sớm hơn cả dự kiến trước đó. Vương Phi vui vẻ ra mặt khi thấy đệ tử của mình tiến bộ nhanh như thế, hai người càng ngày càng trở nên gắn bó.

Một tháng liên tục sau đó Băng Thần vô cùng chăm chỉ làm nhiệm vụ phe phái bất chấp hiện tại đang vô cùng nguy hiểm. Trong môn phái tỷ lệ nhận nhiệm vụ vô cùng nhỏ, ra ngoài thì tuy ít có thưởng cấp độ, thưởng tu vi càng không có chút nào.

Lần này Tiếu Hoan Hỷ làm rất kín kẽ để dù có lộ ra thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần lợi ích của Băng Thần nhận được không quá lớn là ổn. Thập Đại Môn phái dù sao cũng tránh tranh chấp có thể dẫn đến xung đột vũ lực.

Cái làm bọn họ kiêng kỵ nhất là Tôi Anh và Tiểu Hoan Hỷ, sau đó Trình Tử Tinh lẫn Băng Thiên Hậu đều coi như mạnh nhất trong thế hệ. Đánh không lại thì tốt nhất là đừng đánh, đương nhiên nếu đám người Tiếu Hoan Hỷ vượt quá giới hạn thì hoàn toàn khác.

Cẩm Nhàn là một người rất đúng thời gian, một tháng không sai một giây nào cả, nàng ta dùng đặc quyền để tiếp tục đấu với Băng Thần. Lần này Băng Thần không còn bài xích nàng ta nữa mà chỉ im lặng chờ đợi.

Nàng khẽ giọng nói:

“Như lần trước, nếu ta thua thì một tháng sẽ không xuất hiện trước mặt công tử dù chỉ một giây.”

Thời gian đấu bắt đầu Băng Thần dơ tay ra:

“Khoan đã cô nương, lần này ta có chuyện muốn thương lượng, đảm bảo cô nương nghe xong sẽ rất vui vẻ cho xem.”

Cẩm Nhàn thu Cẩm Nhàn lại sau đó nghiêm giọng:

“Băng Thần công tử có gì chỉ giáo mời nói, ta nếu giúp được nhất định sẽ đồng ý.”

Nhìn thái độ nghiêm trọng của nàng thì hắn khẽ xua tay rồi nói:

“Cẩm Nhàn cô nương không cần phải trịnh trọng như thế, trước tiên xin lỗi ngươi vì đã tỏ ra bất nhã lần trước, cầu xin giúp đỡ lúc này có hơi kỳ quặc. Thế nhưng thật sự ta đang cần tăng tu vi càng nhanh càng tốt, chính vì thế nên hi vọng có thể đấu với người nhiều hơn.

Đổi lại ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật và cả giúp ngươi giác ngộ kiếm đạo, với thiên phú của ngươi thì không tới ngàn năm có thể bằng một nửa trình độ của ta. Còn muốn đạt được trình độ ngang ta thì không dám chắc cho lắm, ngươi có muốn giúp ta không?”

Nàng đứng đơ nhìn hắn một lúc, Băng Thần có chút chột dạ:

“Lần trước ta với ngươi giao đấu khiến ngươi có chút thảm, nếu không đồng ý thì ta cũng có thể hiểu……

Cẩm Nhàn đột nhiên quỳ xuống đất hô to:

“Sư phụ nhận đệ tử một lạy…..”

Băng Thần vội vàng đỡ lấy nàng ta sau đó vội vàng:

“Ta không muốn làm sư phụ của cô nương, cô nương dạy

Cẩm Nhàn ngạc nhiên nói:

“Ta ngoài mấy cái vũ kỹ của gia tộc thì không biết gì cả, kiếm đạo thì thua công tử tới cả ngàn dặm thì không biết gì cả.”

Băng Thần gãi đầu khẽ giọng:

“Thế ngươi dạy ta vũ kỹ của gia tộc ngươi đi. À khoan, ta quên mất là kiếm pháp của gia tộc thường không truyền ra ngoài.”

Đương nhiên là không truyền ra ngoài thế nhưng cơ hội ngàn vàng thế này nàng bất chấp:

“Không hề có luật đó, chỉ là không có Cẩm Thu và huyết mạch của Cẩm gia thì sẽ cực kỳ khó luyện ra ý cảnh xuất chiêu được.”

Băng Thần đưa tay cầm lấy thanh Cẩm Thu vào trên tay thì thấy nó rung động dữ dội, Cẩm Nhàn vội nói:

“Không phải huyết mạch Cẩm gia thì không thể nào cầm vào Cẩm Thu nếu không sẽ bị nó làm cho bị thương. Công tử nhanh chóng buông tay nếu không sẽ thực sự bị thương đấy.”

Băng Thần nhíu mày không vui quát nhẹ:

“Hỗn xược, ta sử dụng ngươi là phúc phận của ngươi.”

Cảm giác được chủ nhân không vui, Thanh Thủy Kiếm và Sát Thần Kiếm rung động giữ dội bất chấp phong ấn. Luồng khí tức khủng bố ép thẳng vào Cẩm Thu khiến cho nó bình ổn trở lại, hắn sử dụng nguyên khí vung một cái.

Thiên Thu

Cả một ngọn núi cỏ cây xanh rờn hóa thành cát bụi, hắn quay qua rồi khẽ giọng:

“Còn chiêu nào thi triển ra một lần là được, nhanh lên thì chúng ta còn có thời gian để đấu thêm vài ván nữa.”

Ba tháng sau

Thời gian bận rộn lại tới, lúc này Băng Thần đã có tu vi Siêu Phàm Ngũ Trọng. Tốc độ tiến cấp thần tốc của hắn là do sự chăm chỉ trong luyện công lẫn chiến đấu cũng tích cực bức ép thân thể của mình.

Chưa kể Cẩm Nhàn rất biết ơn nên phối hợp với hắn ta vô cùng nghiêm túc, một ngày nàng ta thua dưới tay hắn không dưới chục lần. Nói chung trừ khi vừa vào dính luôn nhiệm vụ nếu không nàng sẽ dùng toàn bộ lượt để đấu với hắn.

Chỉ có điều Băng Thần phát hiện ra một rắc rối nho nhỏ, thanh Cẩm Thu đang bay vòng vòng xung quanh hắn ta. Trước mặt hắn là một người trung niên nhân, đứng bên cạnh là Lâm Thiên Linh, vẻ mặt nàng ta rất đề phòng lo người này sẽ hại Băng Thần.

Cẩm Hằng gãi đầu nói:

“Cẩm Thu bảo nó hợp với ngươi, ngươi có thể giải thích chuyện này cho ta được không? Dù gì thì nó cũng là bảo kiếm gia truyền của Cẩm gia chúng ta ngàn đời này, lần đầu tiên thấy nó thích người ngoài như thế.”

Băng Thần khẽ giọng nói:

“Ta lại thấy nó với mình không hợp đâu, Cẩm tiền bối làm ơn vác nó về giúp chứ như thế này thì ta làm sao có thể tu luyện được.”

Cẩm Hằng nắm lấy Cẩm Thu thì nói:

“Nó nói ngươi sử dụng Cẩm Gia Kiếm Quyết tốt hơn cả Cẩm Nhàn.”

Băng Thần đáp ngay lập tức:

“Ta dạy nàng ấy dùng kiếm khiến nàng muốn bái ta làm thầy, do không muốn nên ta muốn học một thứ gì đó từ nàng ta cho huề. Cuối cùng biết Cẩm Gia Kiếm Quyết số chiêu ít lại không dễ học nên ta hỏi nàng xem có học được không thì nàng đồng ý.”

Cẩm Hằng quay qua Lâm Thiên Linh khẽ giọng nói:

“Ta nể mặt tỷ tạm thời không so đo, chờ ta xử lý xong con nhóc kia thì sẽ quay lại Vân Vũ Phái để tìm cách xử lý sau.”

Nói xong liền rời đi, lần này hắn ta rất tức giận, người khác có thể nhìn không ra nhưng một người từng làm đối thủ lâu như Lâm Thiên Linh sao không biết. Băng Thần lần này thật sự gây ra đại họa rồi, Vương Phi cũng lắc đầu đầy ngao ngán.

Băng Thần nhìn dáng vẻ của hai người thì liền hiểu được là có chuyện không hay, hắn khẽ giọng hỏi:

“Có phải ta làm gì đó khiến vị tiền bối kia không vui có phải không?”

Vương Phi thở dài nói:

“Ngươi vì muốn thăng tiến tu vi nhanh lại bị Cẩm Nhàn lừa rồi, Cẩm gia kiếm pháp làm gì có chuyện truyền ra ngoài. Đã thế còn luyện tốt hơn cả Cẩm Nhàn, nói thật thì Cẩm Nhàn là thiên tài mạnh nhất của Cẩm gia ngàn đời nay.

Nàng được đánh giá ngang lão tổ của Cẩm gia, ngươi như thế này chẳng phải trực tiếp đánh mặt người ta hay sao. Cẩm Hằng tính tình xuề xòa nhưng sâu thẳm bên trong lại cực kỳ kiêu căng, lần này hắn tính sau này tính số với ngươi đó.

Băng Thần cười khổ:

“Sư phụ với chưởng môn nghĩ cách cho ta đi, đệ tử một lòng tu luyện nên tâm tính đơn thuần mới bị cô nàng kia lừa gạt. Với lại kiếm pháp dễ như thế xem mấy lần liền học được thì có cái quái gì để gia truyền chứ, khó hiểu thật sự.”

“Ta nghe đấy “

Tiếng của Cẩm Hằng vang lại từ vạn dặm xa, dội thẳng vào trong phòng khiến cho mọi người không khỏi rùng mình một cái. Kẻ này biết trước sẽ có người nói xấu nên dù rời đi vẫn cố hết sức để quan sát nơi này.

Lâm Thiên Linh và Vương Phi biết trước nên ăn nói nhẹ nhàng, Băng Thần không biết nên mới chê bai kiếm pháp của Cẩm gia. Thực ra thì hắn ta cũng chỉ nói ra lời thật lòng thôi, có điều Cẩm Hằng chắc không biết hắn học cái gì cũng chỉ một lần.

Vương Phi thở dài nói:

“Ngươi cứ tu luyện đi, ta sẽ đi tìm Cẩm Hằng tìm cách giải quyết, từng là bằng hữu nên hắn ta chắc sẽ nể mặt.”

Có điều Băng Thần nghe được trong lời nói của bọn họ có chút không chắc chắn.

( Chương tăng thêm cám ơn bạ[email protected] đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.