Chương trước
Chương sau
Về đến Vương gia thì thấy Vương Lăng có mặt ngay lập tức:

“Các ngươi không sao chứ?”

Vương Nghi phiền muộn:

“Ba người kia đã đồng ý cung khai nhưng có thần bí cao thủ ra tay giết người diệt khẩu, bây giờ chỉ có thể lần lại manh mối từ đầu. Còn bức tượng kia đã bị Băng Thần giải quyết xong rồi, trận pháp bây giờ đã trở lại hoạt động như bình thường.”

Vương Lăng cười nói:

“Như thế này đã là tốt lắm rồi, huống chi chúng ta còn nhiều cơ hội để thăm dò kẻ đứng đằng sau, cứ thực hiện như kế hoạch của tiểu Thần là được.”

Băng Thần mỉm cười tự tin:

“Vương gia chủ, à không Vương bá phụ, ta làm sao có thể để cho cơ hội ngon ăn như thế này trôi qua một cách dễ dàng. Thực ra cao thủ thần bí xuất hiện đã nằm trong tính toán của ta rồi, đây là bình chứa nguyên thần của họ.”

Vương Lăng nhận lấy chiếc bình nhỏ vẻ mặt đầy bất ngờ, còn về phần mấy cô nàng thì không hiểu tại sao Băng Thần có thể làm được. Thậm chí dù ở ngay bên cạnh Băng Thần nhưng họ vẫn không hiểu hắn ta làm bằng cách nào, quá đáng sợ.

Vương Nghi nắm vai của hắn ta khó hiểu:

“Từ khi nào ngươi chuẩn bị xong hết thảy?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ngay từ khi mới bắt đầu ta đã bắt đầu tính toán rồi, ba người vừa tới thì ta liền nghĩ ra kế sách. Đến khi bắt đầu có kẻ chối tội thì ta liền chọn hắn làm kẻ thí mạng, đồng thời truyện âm bí mật cho hai kẻ còn lại để uy hiếp bọn họ.

Vương Nghi tỷ quyết định xử lý cả nhà tên kia cũng làm kế hoạch của ta trở nên gọn gàng hơn, hai kẻ kia liền giao nguyên thần ra. Ta đã đoán sẽ có người diệt khẩu nên căn dặn trước bọn họ, chỉ cần diễn xong màn kịch với ta thì mọi chuyện sẽ ổn. “

Lâm Thiến Thiến nhíu mày nói:

“Chả sao ta thấy một khoảng khắc trước khi bị giết chết thì bọn họ cứ như người mất hồn, hóa ra nguyên thần đã bị ngươi thu lại từ bao giờ. Thế nhưng tại sao lại phải mất công như thế, đã biết có người tới diệt khẩu tại sao không nói ra để mọi người đề phòng.”

Băng Thần cười mỉa mai:

“Sư tỷ ngươi không thấy đối phương có tu vi gì sao, mấy người chúng ta với các hộ vệ của Vương gia đều không có ai là đối thủ của người ta. Ngươi muốn khô máu thì cũng phải chọn đối thủ thích hợp, huống chi ngươi có mệnh hệ gì thì sao ta bàn giao với sư phụ.

Chưa kể chưởng môn cũng sẽ không để yên cho ta, thử đặt ngươi vào hoàn cảnh của ta rồi suy nghĩ xem. Ta mới nhập môn hai ngày thì người làm nhiệm vụ cùng liền ngỏm củ tỏi, đó là còn tốt bởi nếu đối phương lựa chọn ta để giết thì không đến phiên chương môn trừng phạt nữa. “

Vương Nghi lắc đầu nói:

“Như thế không đúng cho lắm, ta có cảm giác ngươi đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện từ lúc phát hiện ra bức tượng mới đúng. Thế nhưng ta không giải thích được tại sao ngươi không thể cha ta ở lại, đã thế lại lựa chọn phương án mạo hiểm hơn.”

Băng Thần lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng ngoài cái tàn độc thì còn non lắm, có thể cũng không đoán ra được.

Vương Lăng nghiêm giọng:

“Chính xác thì Băng Thần sợ ta thực lực thua kẻ kia thì sẽ nguy to, còn nếu ta hơn kẻ kia thì đối phương có thể sẽ làm liều. Thực ra đối phương không dám đụng vào các ngươi, nhưng nếu bị ép đến đường cùng thì không biết được.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Cái này người ta hay gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, có những chuyện tưởng như nguy hiểm nhưng thực ra vô cùng an toàn. Chúng ta như con nhím không ai dám dẫm vào nhưng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết đã là chân lý rồi mọi người hiểu không.”

Vương Nghi lúc này mới biết được so với Băng Thần thì mình quá non, so với mưu trí với cha cũng không được. Cha nàng thực ra chuyện gì cũng hiểu chỉ có điều hắn ta quá trọng tình cảm, vì thế mới luôn muốn tìm cho đối phương một con đường sống.

Với tính cách của Vương Lăng thì chắc chắn huynh đệ khắp bốn bể nhưng kẻ thù cũng ở muôn phương. Huống chi hai đứa con gái của Vương gia xinh đẹp, thành công như thế cũng sẽ khiến không ít người cảm thấy ngứa mắt.

Vương Lăng vỗ vai Băng Thần cười nói:

“Để ta cho người làm vài món chúng ta chúc mừng một chút.”

Nghe nói cha mình muốn chúc mừng thì nàng khó hiểu:

“Ngay lúc này kẻ trong tối còn không biết chuyện chúng ta đang làm, nếu chúc mừng thì không phải quá là mâu thuẫn hay sao. Dù sao chúng ta hiện tại phải thể hiện sự tức tối cho những nội gián khác trong gia tộc biết chứ, như thế mới hợp lý.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Phải chúc mừng, sửa được trận pháp rồi giết được nội gián thì chúng đương nhiên phải vui, còn tức tối thì thôi bỏ đi. Nếu tổ chức tiệc mừng thì những nội gián kia mới cảm thấy chúng ta ngu muội, Vương bá phụ thì chỉ là kẻ thiển cận.

Nếu chúng ta tỏ ra quá mức đề phòng thì bọn họ sẽ không hành động đâu, khi đó nếu chúng ta muốn họ chịu thiệt sẽ khó khăn hơn bình thường. Ta đây muốn từng cái điểm cống hiến mình nhận từ Vương gia đều phải thật xứng đáng.”

Thế là bữa tiệc nho nhỏ được tổ chức, bữa cơm này tuy ngon lành nhưng mấy cô nàng không ai nuốt trôi cả. Cảm giác mình như một đứa ngốc khi đứng trước mặt Băng Thần làm các nàng khó chịu, chưa kể hắn ta còn điều khiến các nàng như những con rối.

Thậm chí có bất cứ ý định gì đều không hề thương lượng với bọn họ, đây cũng là dấu hiệu cho thấy hắn đang tỏ ra khinh thường các nàng. Lâm Thiến Thiến và Tề Phiến mới xuất đạo còn đỡ, Vương Nghi trải qua cả ngàn cái nhiệm vụ liền cực kỳ không vui.

Nàng biết bản thân về phần trí tuệ thua thiệt với tên này nên chỉ có thể nhẹ giọng khuyên bảo:

“ Băng Thần nghe ta nói chuyện một chút được không?”

Băng Thần nhấm nháp đồ ăn rồi nói:

“Nói gì thì nói nhưng trước tiên tỷ buông ta ra có được hay không?”

Vương Nghi vờ như không nghe:

“Từ mai có chuyện gì thì nói với chúng ta trước có được hay không, ngươi tự thực hiện một mình thì không tốt đâu.”

Băng Thần khó hiểu:

“Không tốt chỗ nào? Nói cho mấy tỷ biết rồi sao nữa, các ngươi phối hợp không tốt thì dễ lộ hơn sao.”

Vương Nghi vẫn cảm thấy còn có thể phản bác được:

“Bây giờ chúng ta biết thừa ngươi có tính toán chúng ta thế nên trong lòng sẽ đề phòng, như thế sẽ càng có vấn đề.”

Băng Thần cười nói:

“Yên tâm đi, chuyện ba người trong lòng có nghi ngờ ta cũng đã đều tính toán hết rồi, chỉ cần các người không biết gì thì vẫn sẽ thơ ngây như cũ thôi. Đừng nói gì nữa, người tới rồi tỏ ra bình thường đi mấy cô nương, không thì để ta tự ứng phó cũng được.”

“Ầm”

Lâm Thiến Thiến vỗ bàn mạnh một cái sau đó lạnh giọng:

“Ta không đói, mọi người dùng bữa đi trước đi.”

Tề Phiến vội vàng đuổi theo:

“Ngươi chờ ta một chút đi Vương

Đợi hai nàng bỏ đi thì hắn ta mới bình tĩnh nói chuyện với Vương Lăng:

“Thoái mái để diễn rồi, Vương Nghi tỷ chắc không có vấn đề gì đâu.”

Vương Lăng giơ ngón tay cái:

“Tiểu Thần quả thực quá giỏi, không ngờ ngươi dùng cách này để đẩy hai người ra khỏi bữa ăn.”

Vương Nghi thở dài một tiếng, hóa ra trước khi vào bữa ăn thì hắn ta đã biết nàng sẽ ý kiến chuyện này. Đã thế còn muốn đuổi lắm mồm Tề Phiến và kiềm nén cảm xúc siêu tệ Lâm Thiến Thiến đi khỏi đây để đỡ lộ tẩy.

Băng Thần với nụ cười tươi tắn trên môi khẽ giọng:

“Vương bá phụ có thể cho ta biết kẻ gây cho chúng ta thật nhiều rắc rối để giải quyết là ai không?”

Vương Lăng khẽ giọng:

“Vương Hồng.”

Dứt lời hắn đừng lên sau đó giới thiệu từng người một cho Băng Thần, mấy người này đều giữ trọng trách quan trọng. Đã thế còn là người đã phục vụ Vương gia từ rất lâu rồi, ít nhất cũng trên mấy ngàn năm.

Trong lòng có chút đau hắn vỗ vai một người rồi nói:

“Đây là Vương Hồng trưởng lão phụ trách việc làm ăn của Vương gia chúng ta, đồng thời cũng là huynh đệ vào sinh ra tử của ta từ khi còn tu luyện ở trong môn phái.”

Băng Thần sao không biết Vương Lăng nghĩ gì, người trọng tình trọng nghĩa gặp chuyện này thì làm sao có thể vui nổi. Băng Thần cũng đã một lần bị huynh đệ phản bội nên biết nó đau đớn như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.