Chương trước
Chương sau
Vương Phi bay xuống dưới nắm vai áo của Băng Thần nhẹ giọng:

“Đi thăm bạn gái của ngươi thôi, đừng có lượn lờ ở đây làm gì, chỉ có mất thời gian thôi.”

Băng Thần vội vàng nói:

“Trước tiên để ta trả thanh kiếm này cho vị cô nương kia đã.”

Hắn ta đi tới chỗ Lâm Thiến Thiến mỉm cười nói:

“Cám ơn cô nương đã cho ta mượn kiếm, rất vui vì có thể gặp được người rộng lượng như ngươi.Thanh kiếm này rất tốt, lại còn có tiềm năng phát triển nữa, bây giờ trả lại nó cho ngươi và một lần nữa cảm ơn.”

Dứt lời hắn ném thanh kiếm về phía nàng ta, Lâm Thiến Thiến không nói gì mà đưa tay ra tiếp kiếm. Thế nhưng thanh kiếm bay gần tới nơi thì vòng ngược trở về, nó nhắm thẳng hướng Băng Thần bay tới nhưng bị Băng Thần né tránh được.

Có điều thanh kiếm không chịu bỏ cuộc, một lần nữa nó đuổi theo, lần này Băng Thần nhảy lên đạp vào nó khiến cho thanh kiếm không thể nhúc nhích.

Hắn ta to giọng gọi:

“Cô nương nhanh tới giữ chặt thanh kiếm lại đi.”

Lâm Thiến Thiến chạy xuống dưới nắm lấy thanh kiếm, Băng Thần lúc này mới bỏ chân ra khỏi nó. Thế nhưng thanh kiếm lại rung động dữ dội, quang mang bộc phát thanh kiếm văng ra khỏi tay của nàng ta, Lâm Thiến Thiến quỵ xuống nôn ra một ngụm máu.

Lâm gia người ký khế ước công bằng với Tịnh Thủy kiếm thế nên nếu kiếm linh không hài lòng có thể cắt đứt bất cứ khi nào. Đương nhiên cắt đứt quá đột ngột thì sẽ gây ra một chút phản phệ, chính vì thế nàng mới nôn ra một ngụm máu.

Nó lần này tiếp tục lao thẳng về hướng Băng Thần, Lâm Thiến Thiến gượng dậy một chụp lấy nó nhưng Lâm Thiên Linh lên tiếng:

“Vô ích thôi, Lâm gia chúng ta với nó hết duyên rồi.”

Nàng ta nói như thế bởi lần đầu tổ tiên của Lâm gia gặp được Tinh Nguyệt kiếm thì đã thấy nó có Kiếm Linh rất mạnh mẽ. Bản thân nó lại chưa có hình hài rõ rệt nên nàng quyết định đúc nó cho hoàn chỉnh, chỉ là nó nhất quyết không nhân nàng làm chủ nhân.

Lý do bởi nó thấy nàng ta quá cùi bắp, cuối cùng nàng vẫn đúc lại nó nhưng một bản giao kèo giữa nàng vào kiếm linh của Tinh Nguyệt kiếm. Giao ước đơn giản là Tinh Nguyệt kiếm trước khi tìm được chủ nhân vừa ý thì sẽ phục vụ cho Lâm gia.

Chính vì lý do này mà khi nó tìm được chủ nhân thì đương nhiên Lâm gia phải vô điều kiện thả nó ra, tức lần này Lâm Thiến Thiến đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Giống như Thiên Thư và các bảo vật khác, Tinh Nguyệt Kiếm là một bảo vật do thiên địa tạo thành.

Băng Thần đã hoàn toàn thức tỉnh nên chỉ cần chạm vào Băng Thần một giây nó liền giống như nhất kiến chung tình. Từ linh hồn của Băng Thần phát ra khí tức có lợi cho bảo vật như nó, thứ này cũng mới xuất hiện cách đây không quá lâu.

Chính xác thì từ lần hắn ngộ Thượng Thần đại đạo, lấy được ký ức về xuất thân của mình đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của hắn.Ý thức được bản thân là đứa con của Thiên Địa nên sâu trong linh hồn hắn liền tự tiến hành cải tạo.

Bây giờ thì đám Thần Khí đang ẩn náu trong người Băng Thần chính là những kẻ hưởng lợi lớn nhất. Luồng khí tức này giống như thức ăn vậy, loại thức ăn thượng hạng có thể giúp chúng tiến hóa một cách nhanh chóng.

Giống như kẻ chết đói lâu năm được gặp một đống đồ ăn, làm sao có thể quay lại nơi nghèo đói nếu không bị rằng buộc. Bây giờ chỉ cần đâm trúng Băng Thần một cái thì có thể nhận chủ rồi, thế nhưng Băng Thần né tránh làm nó rất tức giận.

Vương Phi không chế Tinh Nguyệt nhưng nó liên tục vang vọng âm thanh cầu xin nàng buông nó ra. Phía trên đài mấy trưởng lão vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Lâm gia mỗi lần thu phục Tinh Nguyệt Kiếm đều cực kỳ khổ sở.

Bây giờ kiếm chạy đến chỗ người ta nhận chủ không biết bọn họ có cảm nhận thế nào, Lâm Thiên Linh thì không ai nhìn ra được bởi nàng che giấu cảm xúc rất tốt. Trong khi đó Lâm Thiến Thiến thì không hề làm được như thế, ánh mắt của nàng nói lên tất cả.

Băng Thần lấy được thứ quan trọng nhất của nàng quá dễ dàng, đã thế người ta còn có vẻ không thích thú gì cho lắm. Vương Phi thấy Băng Thần không chịu nhận thì thu nó vào trong giới chỉ để nó khỏi bay lung tung nhưng nàng lại làm không được.

Thứ này thực sự quá mức khó chịu rồi, hơi bực mình nàng phong ấn nó ngay sân đấu, ánh sáng xanh vẫn dập dờn như đang cầu xin.

Vương Phi khẽ giọng nói:

“Đi về thôi.”

Lâm Thiến Thiến đột nhiên từ đâu lao tới lắng giọng:

“Băng Thần công tử có chút chuyện còn chưa giải quyết xong với ta, ngươi có thể dành ra một chút thời gian để nói chuyện với ta có được không?”

Băng Thần hơi bất ngờ nhưng vẫn không từ chối:

“Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”

Lâm Thiến Thiến khẽ giọng:

“Chuyện trong bí cảnh chúng ta vẫn chưa giải quyết xong, nếu chuyện kia lọt ra ngoài thì ta đảm bảo trong Vân Vũ Phái ngươi chắc chắn nửa phút sống cũng không yên.”

Băng Thần cười khổ hỏi:

“Thế tiểu thư cùng mấy vị kia muốn giải quyết chuyện kia như thế nào?”

Vương Phi chuyện khác chắc chắn sẽ nhúng tay giúp Băng Thần nhưng riêng chuyện này thì nàng không giúp được gì cả. Bản thân nàng cũng chứng kiến hết toàn bộ, Băng Thần quả thực cần phải trả giá về hành vi của mình.

Tuy nàng có thể can dự vào nhưng như thế có thể phản tác dụng nếu có người âm thầm tiết lộ chuyện này ra ngoài. Phải biết trong một trăm người trúng tuyển đợt đó thì gần như toàn bộ đều là con cái của trưởng lão, nam nhân theo đuổi cũng không phải dạng thường.

Thời gian tại Vân Vũ Phái sẽ đúng nghĩa nửa phút không yên, kể cả nàng có trấn áp đi chăng nữa thì cũng không thể nào. Thế nên tốt nhất phải xem Băng Thần có giải quyết được không, Lâm Thiến Thiến quyết làm đến cùng thì nàng sẽ nhúng tay bảo vệ.

Lâm Thiến Thiến hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Nếu công tử chấp nhận một điều kiện của ta thì chuyện kia sẽ trôi vào quá khứ, thế nào nghe được chứ nhỉ?”

Vì nhiệm vụ hắn không thể để chuyện kia tăng độ khó cho hắn được, bao nhiêu năm lăn lộn vô số bụi hóa có rất nhiều thứ hắn biết được. Tất nhiên việc vô lễ với một trăm cái nữ nhân kia sẽ khiến hắn như thế nào, có khi hắn sẽ mất 50 năm chỉ để đối phó đám theo đuổi của họ.

Băng Thần chép miệng:

“Điều kiện gì?”

Lâm Thiến Thiến chỉ vào Tinh Nguyệt Kiếm rồi nói:

“Ngươi đồng ý để nó nhận chủ thì ta sẽ nhận trách nhiệm thuyết phục tất cả các nàng, nếu chuyện lộ ra chính ta sẽ ra tay giải quyết. Nói cho ngươi biết rằng uy vong của ta trong đám các nàng không hề nhỏ, thậm chí hơn các trưởng lão rất nhiều. “

Băng Thần hít một hơi nhìn về phía Tinh Nguyệt Kiếm, hắn biết mấy cái bảo vật có ham muốn rất lớn với khi tức hắn tản ra. Nhưng một chủ nhân tốt như thế này cũng bị từ chối một cách phũ phàng thì hơi kỳ cục, còn thỏa thuận thì hoàn toàn có lợi cho hắn.

Hắn thở dài một hơi rồi khẽ giọng:

“Lão sư ngươi hủy phong ấn đi.”

Vương Phi ngón tay khẽ búng thì phong ấn lập tức tan biến, Tinh Nguyệt Kiếm không chút do dự bay tới bên cạnh hắn ta. Băng Thần từ đầu ngón tay lộ ra một vết thương nhỏ, một giọt máu được hắn ta búng ra, Tinh Nguyệt Kiếm không chút do dự tiếp lấy.

Bản thân nó còn chọn loại khế ước thấp nhất để tạo liên kết, bởi nó cảm giác được sự uy hiếp từ Thanh Thủy Kiếm và Sát Thần Kiếm. Hai thứ vũ khí này còn chọn đứng phía dưới thì nó có quyền gì chọn ở trên, trừ khi nó muốn chết sớm.

Khí Linh không phải không biết sợ thế nên nó phải tỏ ra biết điều, chỉ mong hai vị tiền bối kia vui vẻ nếu không nó sẽ khổ sở. Khế ước lập xong thì nó liền đi vào thức hải của Băng Thần, lúc này nó mới biết hóa ra “tiền bối” vẫn còn nhiều lắm.

Biết thân biết phận thế nên nó chọn một góc nhỏ sau đó quyết định nằm xuống, chậm rãi hấp thu luồng khí tức tràn ngập đạo ý thiên địa từ Băng Thần. Băng Thần triệu hồi nó ra rồi đưa cho Lâm Thiến Thiến, thanh kiếm im lặng nằm trong tay của nàng.

Chưa hết bất ngờ thì Băng Thần khẽ giọng:

“Bây giờ cô nương có thể sử dụng nó tốt hơn cả trước kia, thế nhưng đừng bao giờ đứng cách ta quá năm ngàn dặm. Nếu nó đột nhiên biến mất thì cũng có nghĩa ta đã đi xa hơn năm ngàn dặm, tìm ta lấy nó lại là được rồi, Băng Thần ta không thích nợ người lạ ân tình.”

Cuộc trao đổi này ai chiếm tiện nghi thì quá dễ đoán, Băng Thần không muốn vừa tới nơi liền nợ người ta ân tình như thế rất rắc rối. Lâm Thiến Thiến truyền nguyên khí vào thì thanh kiếm lập tức rung động rồi tự động kích hoạt thiên phú.

Chuyện kích hoạt thiên phú Lâm Thiến Thiến đã bỏ ra 200 năm không làm được, không nghĩ bây giờ lại dễ dàng như thế. Duy nhất tiếc nuối là bản thân thanh kiếm đã không còn là của nàng, dù nàng sử dụng nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.