Chương trước
Chương sau
Triệu hội tiếp tục sau thời gian nửa canh giờ

Lễ nghi xong hết thì nữ đế chủ động lên tiếng:

“Vấn đề khi nãy đã đưa ra, các triều thần ai có ý tưởng thì có thể gợi ý cho trẫm.”

Mọi người vẫn im lặng, chưa có ai đứng ra, kể cả Lục tướng quân hay Tào tể tướng cũng không có ý định manh động. Bọn họ đang chờ xem Trần thượng thư có chiêu nào muốn tung ra không, nếu bị cắn thì hi vọng không quá đau.

Trần thượng thư quả nhiên đứng ra sau đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

“Tuy hơi bất kính nhưng thần phải nói thẳng rằng hoàng gia đệ tử nhan sắc, thiên phú, nhân phẩm đều quá mức yếu kém không phù hợp gả cho Băng Thần công tử. Quan hệ có lẽ chỉ có càng xấu thêm nếu chúng ta ép duyên thế nên không thể là đệ tử hoàng gia.”

Nữ đế làm bộ như tức giận giọng hơi trầm xuống:

“Trần thượng thư nói thế chắc đã có nhân tuyển chăng?”

Trần thượng thư cúi đầu nói:

“Nếu đế quốc chúng ta đã quyết định lên chung một con thuyền với Thiên Long Bang thì người gả đi phải đáp ứng được rất nhiều thứ. Đầu tiên nhan sắc phải ở mức độ cực cao, Băng Thần công tử vẻ ngoài như thế chắc thê thiếp đã thành đàn.

Thiên phú cũng không được tệ để có thể gắn bó với Băng Thần công tử lâu dài, nhân phẩm đương nhiên phải tốt. Không chỉ thế phải thông minh để có thể trợ giúp đế quốc một cách tự nhiên mà không để Băng Thần công tử tức giận.”

Tào tể tướng khó chịu:

“Cái này thì ai chẳng biết, Trần thượng thư có nhân tuyển thì cứ nói thẳng ra đi.”

Trần thượng thư mỉm cười nói:

“Nghe nói Tào tể tướng con gái rất xinh đẹp, tu luyện hình như cũng đã Siêu Phàm Cửu Trọng Thiên, thiên phú không tệ. Còn nhân phẩm của nàng ta thì không cần bàn tới, độ thông minh thì cũng có thể được Tào tể tướng đảm bảo.

Ngoài ra ta mới kiểm tra thì thấy Hình Đường trưởng lão của Thiên Long Bang tên Nam Cung Cảnh cũng rất có tiếng nói trong công hội. Lục tướng quân muội muội tuy thua rất nhiều so với con gái tể tướng nhưng coi như xứng đôi.”

“ọt...ọt”

Tào tể tướng và Lục tướng quân giống như bị dao đâm xuyên người, chiêu này của Trần thượng thư thật sự quá mức thâm hiểm. Ai chẳng biết chuyện Thánh Nhân Tông thiếu chủ mới cầu hôn con gái của Tào tể tướng cách đây hai hôm.

Tuy tạm thời từ chối nhưng ai cũng nhìn ra đây chỉ là làm bộ cho có, bây giờ mới hai ngày sau lại tuyên bố gả nàng cho Băng Thần thì khác gì vẽ mặt Thánh Nhân Tông. Lục tướng quân muội muội thì nghe nói đang tâm đầu ý hợp với đệ nhất thiên tài Hoán Ảnh Tông.

Đang tính nói gì thì nữ đế lên tiếng chặn họng:

“Trần thượng thư nghĩ thật sự vẹn toàn, Tào tể tưởng thân phận đứng đầu quan lại đương nhiên con gái sẽ xứng với Băng Thần công tử. Lục tướng quân muội muội ta cũng gặp qua, nhan sắc hơn rất nhiều so với mấy cái cháu gái của ta chuyện này không tệ.”

Tào tể tướng và Lục tướng quân nhìn qua Trần thượng thư vẻ mặt tức giận, rõ ràng là chó cậy gần nhà. Thế nhưng tức giận hơn là họ không nghĩ ra cách phản bác được, có điều để chuyện này thông qua thì thiệt hại họ nhận sẽ không nhỏ.

Trần thượng thư biết con cáo già kia sẽ không dễ dàng nhả ra lợi ích khổng lồ mà chuốc họa vào thân. Thế nhưng kinh nghiệm đấu lâu như thế, phần thắng đã nằm trong tay thì làm sao Trần thượng thư có thể cho đối thủ lật kèo được.

Nhìn thẳng vào người kinh nghiệm non trẻ là Lục tướng quân hỏi:

“Lục tướng quân có vẻ khó chịu, không biết có phải ngươi không muốn hi sinh vì đế quốc phải không. Còn nếu không phải mà có khó khăn gì cũng có thể nói ra để bệ hạ suy xét, triều thần cũng có thể đánh giá.”

Tào gia đạt được danh vọng ngày hôm nay cũng vì quan hệ với Thánh Nhân Tông, đây cũng là cái gai trong mắt của nữ đế và các đời hoàng đế trước. Hôm nay dồn Tào gia vào chân tường khiến nàng ta cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Còn Lục gia vốn do quan hệ với Hoán Ảnh Tông quá sâu nên mới bị lịch đại hoàng đế vặn gãy. Nàng hiện tại muốn nhắc lại cho họ một chút về ký ức trong quá khứ, ký ức của Siêu Phàm Đỉnh Phong cao thủ lại quá kém thế này thì không tốt chút nào.

Tào tể tướng bị ép quá mức đành phải giãy chết:

“Thưa bệ hạ, con gái thần làm sao so sánh với đệ tử hoàng gia được. Thần cảm thấy vẫn nên gả đệ tử hoàng gia thì hơn.”

Lục tướng quân cũng lên tiếng:

“Thần cảm thấy tể tướng nói không sai, đệ tử nhà quan lại sao sánh bằng cành vàng lá ngọc của hoàng tộc. Chỉ cần thân phận cao quý thì Băng Thần công tử sẽ rất vui, mỹ nhân bên cạnh hắn ta chắc cũng đã không thiếu rồi.”

“Ầm”

Đài cao bằng Tử Kim Thánh Thiết vỡ tan, màn che sụp đổ, mảnh vỡ bay tứ tung. Không khí trở lên âm trầm khi nữ đế bước ra, đã cả ngàn năm rồi họ chưa trực tiếp thấy được nàng ta.

Nữ đế gắt giọng:

“Để tử hoàng gia ta còn không rõ sao, các nàng gả đi sớm muộn gì cũng thất sủng, ngươi thấy thái độ của Băng Thần còn dám nói như thế. Lục Thiên Bằng ngươi coi hắn ta là tên bại não hay sao hay là kẻ mù.”

Ngàn người sợ hãi quỳ rạp xuống dưới đất, Lục Thiên Bằng sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Tào tể tướng cũng không dám manh động, có lẽ bọn họ đánh giá hơi sai một chút sức chịu đựng của nữ đế, ngàn năm trước quang cảnh có thể tiếp diễn.

“Ầm”

Lục Thiên Bằng như viên đá bay ra đụng thẳng vào cột chống đại đại điện, lăn xuống dưới mặt đất liền quỳ xuống ngẩng lên cũng không dám.

Nữ đế quát:

“Triệu Lục Thiên Huệ tới đây cho trẫm, nàng ta mới từ Hoán Ảnh Môn về thăm nhà, đừng hòng qua mặt trẫm.”

Một phút sau thì Lục Thiên Huệ có mặt, nhìn thấy đại ca cả người đẫm máu quỳ dưới đất, nàng cũng vội vàng quỳ xuống:

“Đại ca không biết đã làm gì để bệ hạ tức giận đến vậy, tiểu nữ không biết có liên quan gì không, nếu có xin bệ hạ bớt tức giận. Tiểu nữ thân nữ nhi nhưng mọi trách nhiệm ta đều sẽ chịu đựng được, mong ngài khai ân.”

Nữ đế nghiêm giọng:

“Ta muốn Lục gia cứu nguy cho đế quốc thế nhưng đại ca ngươi từ chối, ngươi nói xem tội này phải xử trí như thế nào. Hay ta giống như cha ta một ta vỗ chết, gọi ngươi tới để cho ngươi rõ nếu không lại nói ta là hôn quân.”

Lục Thiên Huệ dập đầu cầu khẩn:

“Lục gia chỉ có mỗi đại ca là nam nhân, kính mong hoàng thượng khai ân, chúng ta đương nhiên hết sức mình cống hiện cho đế quốc.”

Nữ đế cũng không dài dòng:

“Ta muốn gả ngươi cho một nhân vật rất quan trọng, người có thể ảnh hưởng tới tồn vong của đế quốc, Đại ca ngươi nói không, ngươi lại là người của Hoán Ảnh Môn nên trẫm không ép ngươi, sinh tử của đại ca ngươi ở trong tay ngươi.”

Nàng dùng nguyên lực bao quanh Lục Thiên Bằng, lịch sử dường như lập lại, ba ngàn năm trước cha nàng và cô cô cũng gặp phải chuyện gần như tương tự. Kết cục cha nàng biến thành bãi máu, cô cô ở Hoán Ảnh Môn ba ngàn năm chưa hết ám ảnh.

Không ai nghĩ đến hoàng đế dám làm thật, thế nhưng cha nàng chết chính là như thế, bây giờ lịch sử lập lại. Nàng còn không có gan ngẩng đầu lên nhìn nữ đế giống như cô cô từng làm, thế nhưng nếu đồng ý thì mọi thứ ở Hoán Ảnh Môn sẽ chấm hết.

Không những thế địa vị của cô cô cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thế là trong tích tắc nàng lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.

Nữ đế cười khiến chúng nhân lạnh toát từ đầu tới chân:

“Nên nhớ các ngươi là dân chúng của trẫm, hôm nay ngươi nói không thì ngươi nên đi về Hoán Ảnh Môn luôn là vừa. Cha ta có sự kiên nhẫn với Lục gia bởi vì Lục lão tổ là công thần, ta thì không ngại làm tuyệt một chút đâu.”

Nàng lạnh lùng khí thế đè nén:

“ Bảo ngươi rời đi chính là không muốn ngươi chứng kiến những gì ta sẽ làm với Lục gia đâu.”

Tào tể tướng biết hoàng đế lấy Lục tướng quân ra làm cờ thí vì cho hắn mặt mũi, triều đầu lần này hắn đã hoàn toàn thất bại. Gõ hoàng đế không được còn bị nàng ta gõ lại một đòn thật đau, đau đến mức hắn cảm thấy choáng váng.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn hovancuong đã tặng đậu cho tác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.