Chương trước
Chương sau
Băng Thần ở bãi đất trống múa vừa xong thức thứ tám liền muốn chuyển qua thức thứ chín Họa Mỹ Nhân.Vẫn như lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy, tuyệt mỹ không gì có thể sánh nổi, toàn bộ thế giới của nàng bây giờ chỉ còn Băng Thần đang múa kiếm.

“Xoẹt”

Sức công phá khủng khiếp, cả một mảnh rừng lớn bị cắt ngang nhưng chẳng thấy được gì cả.Chỉ cần biết một chút về kiếm thuật liền có thể nhìn ra một thức này khủng bố, chiêu kiếm đi ra không có một chút rung động nào cả.

Khi chiến đấu người ta thường dùng cảm nhận rung động và khả năng phán đoán để né chiêu thức của đối phương. Tất nhiên cũng có thể cứng đối cứng nếu cảm giác mình đủ khả năng để làm chuyện như vậy.

Với chiêu kiếm này thì thực sự chỉ có thể dùng khả năng phán đoán để né chiêu, chứ không cảm nhận rung động thì không thể nào. Thậm chí chiêu này quá mức hư ảo nên trừ khi chinh chiến trăm ngàn trận nếu không khó có thể đoán ra được.

Với lại không đụng phải chiêu này bao giờ thì quá khó để né được, dù cho có gặp thì liệu có sống được để lấy kinh nghiệm hay không cũng là vấn đề. Tô Anh nhìn xong chiêu này cả người liền đờ ra lâm vào hồi tưởng.

Khi nàng còn trẻ giấc mơ của nàng cũng như bao đệ tử của Thần Nữ Đảo là có thể trở thành Đảo chủ. Nàng và sư tỷ cũng không ganh đua bởi họ rõ ràng điều kiện để trở thành Đảo chủ, rồi năm tháng lặng lẽ trôi qua, sư phụ nàng cũng quyết định thử thách.

Vẫn như mọi đời Đảo chủ khác, nàng ta lấy khả năng lãnh ngộ thức thứ chín Họa Mỹ Nhân làm tiêu chuẩn để tuyển chọn Đảo chủ. Tô Anh nổi tiếng là thiên phú kinh người, chưa đến hai mươi năm tuổi đã lãnh ngộ xong bảy thức đầu tiên.

Mùa xuân năm sau nàng ngay lập tức học xong luôn cả thức thứ tám, trong khi đó đối thủ của nàng ta là đại sư tỷ mất cả chục vạn năm mới làm được điều tương tự. Trong bí cảnh thử nghiệm khả năng lĩnh ngộ thì gần như chắc chắn người chiến thắng phải là nàng.

Nàng không để ý đến ánh mắt của sư phụ nàng khi vừa mới bước chân vào bí cảnh, nói trắng ra lúc đó nàng không hiểu được. Hóa ra nàng ấy đã biết trước rằng ai mới là kẻ thành công, lúc thử lĩnh ngộ nàng đã khủng hoảng khi cả một năm trời nàng không chút cảm giác.

Đến khi đại sư tỷ đứng lên vẻ mặt tươi cười nói rằng nàng ta đã thành công, nhìn nàng ấy vui như đứa trẻ nhận được que kẹo. Lúc ấy nàng thực sự không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả sự thất vọng của mình, nước mắt giống như chảy ngược vào trong.

Cảm giác lúc đó vẫn ám ảnh nàng đến bây giờ, ánh mắt của sư phụ nàng vẫn hiện lên mỗi lần nàng nhắm mắt lại. Giống như bóng ma bám lấy nàng từ đó đến tận bây giờ, thật sự khó có thể tưởng tượng được nàng đã phải khó khăn như thế nào.

Có thể đó cũng là động lực khiến nàng ta phấn đấu gấp trăm lần bình thường, tuy là đệ tử cua cao quý Thần Nữ Đảo nhưng không có nghĩa nàng dừng lại ở đó. Bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian, nàng đi khắp Thượng Thần Chi Giới học muôn loại võ công.

Trong hai lần đại chiến sau đó dù sư tỷ của nàng bỏ mạng nhưng nàng vẫn ngoan cường sống sót. Nàng được mệnh danh là “ kẻ thất bại vĩ đại “, đồng thời danh hiệu cường giả mạnh nhất Thượng Thần Chi Giới cũng gắn với nàng từ đây.

Thế nhưng thân là một trong những người đứng đầu Thượng Thần Chi Giới nàng biết còn rất nhiều kỳ nhân mạnh hơn mình rất nhiều. Với lại một kẻ có lòng tự trọng cao như nàng không đời nào chịu chấp nhận cái danh “ kẻ thất bại vĩ đại “.

Ngoài kia là Băng Thần, người này có thể giúp nàng thoát khỏi cái danh xưng kia, chỉ cần học được Họa Mỹ Nhân bóng ma kia sẽ tan biến. Bỗng chốc trăm ngàn tính toán của nàng đều tan thành mây khói.

Mặc kệ Tiếu Hoan Hỷ, mặc kệ Trình Tử Tinh, chỉ cần nàng học được thức thứ chín Họa Mỹ Nhân thì mọi thứ đều ổn. Hi sinh cái gì cũng xứng đáng, chuyện này rõ ràng như thế sao bây giờ nàng mới hiểu ra.

Nàng tin chỉ cần học được thì nụ cười của sư tỷ và ánh mắt thương hại của sư phụ mới vĩnh viễn biến mất trong tâm trí của nàng. Bạch Mẫu Đơn nhìn ra sự kích động kia liền khẽ giọng hỏi:

“Tô Anh ngươi muốn học kiếm thức kia ư?”

Tô Anh không ngần ngại gật đầu, nàng biết biểu cảm của mình còn lâu mới qua mặt được Bạch Mẫu Đơn. Nàng quay qua với vẻ cầu xin:

“Mong Bạch tỷ đừng nói cho Băng Thần, để ta tự mình đi thương lượng với hắn ta.”

Bạch Mẫu Đơn khẽ giọng cười nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì với hắn ta đâu, cái này để phạt hắn một chút. Người này đền bù vẫn chưa làm ta hài lòng cho lắm, có cơ hội chiếm tiện nghi ta sẽ không bỏ qua, thậm chí ta giúp người cũng được.”

Tô Anh khẽ truyền âm bởi nàng sợ Băng Thần nghe được:

“Tỷ không sợ tên này biết chuyện giận tỷ sao?”

Bạch Mẫu Đơn mỉm cười nói:

“Tên này tuy đa tình lại còn bá đạo, ngươi không biết chứ ta là do hắn bá vương ngạnh thương cung chiếm lấy. Có lẽ sớm muộn ngươi cũng biết nên ta không ngại nói thẳng, hai con gái ta cũng là lão bà của hắn, nhạc mẫu hắn cũng không tha là người hiểu rồi.

Thế nhưng bù lại hắn ta làm chuyện có lỗi thì trong lòng lúc nào cũng tự trách, với lại lòng vị tha của hắn đối với nữ nhân bên cạnh rất lớn. Thế nên chỉ cần ngươi không cắm sừng hắn ta thì cái gì cũng có thể tha thứ, không tin để sau này lúc hắn phát hiện ra người liền biết.”

Tô Anh khó hiểu:

“Thông minh như tỷ đáng nhẽ không nên để Băng Thần chiếm tiện nghi mới phải. “

Bạch Mẫu Đơn mỉm cười nói:

“Vì hắn ta chịu khổ cả trăm năm ở Đế Vương Tinh, sau đó lại bị hắn Bá Vương Ngạnh Thương Cung nhưng ta không hận hắn. Ban đầu có tức giận thật sự thế nhưng suy cho cùng ta vẫn thích hắn, với lại những gì hắn chịu lớn hơn ta nhiều.”

Tô Anh giật mình giống như không hiểu tại sao nhạc mẫu lại thích con rể, Bạch Mẫu Đơn như có đọc tâm thuật vậy.

Nàng vẫn vẻ mặt thản nhiên đáp:

“Nữ nhân yêu thích một nam nhân thì chỉ đơn giản không phải máu mủ ruột thịt là được, huống chi ta gặp nhiều nên thấy cũng bình thường.Thực tế ban đầu khi bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy ta vừa tức giận lại còn lăn tăn mấy chuyện kia.

Trí tuệ của ta lúc đó gần như thành không, nói chuyện cực kỳ ấu trĩ đến mức nghĩ lại cũng cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng hắn xuống nước muốn cho mỗi người lui một bước, sau cùng thì mọi người đều được vui vẻ.”

Tô Anh bỗng nhiên cảm thấy lúc nào đó nàng phải tranh thủ xem trộm quá khứ của Băng Thần, chỉ đáng tiếc là nàng không có cái quyền lực đó. Không hiểu tại sao nhưng có vẻ nàng chẳng hiểu gì về mục tiêu của mình, về điểm này thì nàng đã thua xa Tiếu Hoan Hỷ rồi.

Đang suy nghĩ lung tung thì nàng chợt phát hiện ra Băng Thần hình như chưa ngừng lại, thế nhưng khởi đầu của chiêu này nàng hoàn toàn chưa thấy qua. Bỗng nhiên trong đầu nàng một suy nghĩ điên rồ chợt xuất hiện.

“Chẳng lẽ hắn thực sự sáng tạo ra thức thứ mười.”

Tuy Băng Thần chỉ khởi động chiêu này mất khoảng mười giây, thế nhưng trong mắt nàng nó dài như một thế kỷ vậy. Biểu cảm của nàng lại còn tỏ ra hoàn toàn khác biệt với Băng Thiên Hậu, một người quá thản nhiên còn một kẻ quá kích động.

Nhất kiếm đấu thượng thiên.

“Bụp”

Không còn sự tĩnh lặng của thức thứ chín Họa Mỹ Nhân nữa, kiếm ý lẫn kiếm khí đều tan vỡ thành những mảnh nhỏ với mức độ nguyên tử. Thế nhưng sức mạnh không hề suy giảm, trong chớp mắt liền va vào kết giới bao quanh biệt thự.

Vì Băng Thần là chủ nhân của thế giới này nên kết giới là bất bại.

“Kình…..kình”

Tiếng va đập đinh tai nhức óc vang lên khiến cho hai nàng giật mình, cảm giác như có một triệu chiếc chuông cùng được gõ vang một lúc.

“Rào…..rào”

Một vùng rộng lớn hóa thành hư vô đột nhiên biến mất như ảo thuật. Tô Anh quỳ xuống mặt đất ánh mắt vô thần nhìn tất cả, Bạch Mẫu Đơn vội ôm nàng đi vào trong nhà trước khi Băng Thần kịp để ý đến sự quá khích của nàng.

Thế nhưng nàng không biết khi nàng vừa khuất bóng Băng Thần liền liếc qua nở nụ cười gian manh. Nàng ta là cáo già nhưng hắn ta chính là lão thợ săn, Đế Thiên Lan còn qua mặt được hắn, còn nàng thì phải luyện thêm nhiều nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.