Chương trước
Chương sau
Băng Mai hừ một tiếng:

"Coi như ngươi có lỗi nhưng vẫn còn biết sửa lỗi, cho ta biết nàng ở đâu để ta đi gặp."

Băng Thần lắc đầu khẽ lắc đầu nói:

"Cho ngài biết cũng được nhưng ngài khoan hãy đi tìm nàng ấy, hiện tại nàng ấy có việc rất quan trọng phải làm, đợi khoảng một tuần thì có thể đi gặp nàng được. Có khi sau một tuần ngài không đi tìm thì nàng ấy cũng tự đến Băng gia, dù thời gian sau an toàn của nàng cũng khó có ai đảm bảo được ngoài gia gia."

Băng Mai nhíu mày:

"Ông ngoại ngươi đảm bảo cho nàng, rốt cuộc có chuyện gì sắp xảy ra mà ta không biết phải không?"

Băng Thần mỉm cười:

"Cũng không phải chuyện gì nhỏ mà dấu ngài, cái này chắc mấy ngày nữa ngài cũng biết thôi, ông ngoại và Hồng Diễm nội ứng ngoại hợp đưa Băng gia vào tử địa. "

Thiên Lâm và Băng Mai sửng sốt, sau đó Thiên Lâm nhanh chóng bình phục:

"Chuyện này ta nhất định phải tham gia, để ta đi gặp cha nói chuyện, rồi còn Hồng Diễn hiện tại vẫn ở ngoài thì quá nguy hiểm nên có chút an bài từ trước thì hơn."

Đưa tay cản lại Thiên Lâm, Băng Thần lúc này nhàn nhạt nói:

"Ngài tốt nhất không lên tham gia hành động lần này thì hơn, ta biết ngài có tình cảm sâu đậm với quân đợi Hoàng tộc Thiên Vương Tinh, chuyện này có thể sẽ lôi bọn họ vào trong vũng nước đục. Tổn hại lợi ích là hoàng tộc không tránh khỏi, nếu ngài không ngại thì ta cũng không cản."

Thiên Lâm hơi do dự sau đó lại trở nên cương quyết:

"Ý ta đã quyết, lần này phải xin lỗi các đồng chí cũng phải tham gia cho bằng được."

Băng Thần buông tay để Thiên Lâm qua, sau đó sánh bước bên mẹ mình, hắn nói ra nghi ngờ của mình:

"Sao cha lại có vẻ gấp như thế, người trọng tình nghĩa như hắn đáng nhẽ phải đắn đo thật lâu mới đúng."

Băng Mai khẽ giọng:

"Mẹ của Thiên Ý chết có liên quan đến Băng gia, hiện tại có cơ hội trả thù thì làm sao Thiên Lâm huynh ấy bỏ qua được, Hoàng Tộc vệ quân xưa kia bảo vệ kém cỏi nên khi va chạm với Băng gia mới làm mẹ Thiên Ý bỏ mạng. Thiên Lâm cũng vì chuyện này mới lui ra khỏi Hoàng Tộc vệ quân quay sang làm nhiệm vụ bảo vệ ta, cuối cùng mới có ngày hôm này."

Băng Thần nhíu mày:

"Vậy thì tùy cha để hắn xả đi hận thù, Băng gia quả nhiên đã không ra gì từ xưa."

Băng Mai hơi do dự rồi nói:

"Ta thấy hắn nói cũng đúng, Hồng Diễm ở ngoài kia thì quá mức nguy hiểm hay để nàng đi về đây."

Trong lòng cười khổ một chút, Băng Thần làm sao lại không muốn như thế, có điều tình huống không cho phép:

"Bây giờ ta cùng nàng muốn một lần hạ bệ Băng gia thì phải làm dứt khoát, bây giờ để nàng về Băng gia thì khả năng lộ chuyện rất cao, Băng Vương chỉ cần đề phòng thì tất cả đều sẽ xôi hỏng bỏng không. Ngài yên tâm tất cả đều đã được ta cùng nàng ấy thương lượng kỹ càng rồi, bây giờ còn có cha tham dự nữa thì an toàn của nàng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."

Khẽ nắm tay con trai Băng Mai sâu kín:

"Không phải mẹ mềm lòng nhưng làm gì thì cũng tha cho Băng Vương một mạng, dù sao hắn cũng là cha ngươi, làm quá mức miệng lưỡi thế gian sẽ khó lòng quản được."

Băng Thần cười nhạt:

"Ta biết trước với tính cách của ngài thế nào cũng khuyên như thế, ngài yên tâm mạng của Băng Vương ta sẽ giữ lại, hắn phải chống mắt lên nhìn gia đình chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc. Giết hắn đi ta vừa mang tiếng ngài lại còn không vui, với lại ta cũng hứa với đệ đệ rồi, tuy tình nghĩa với hắn mở nhạt nhưng ta sẽ không vi ước."

Nghe con trai cam đoan nàng thì nàng mới thở phào một hơi nói:

"Ngươi muốn làm gì thì làm đi, mẹ không chậm trễ ngươi nữa."

Băng Thần cúi đầu sau đó nhún người bay lên không trung phi hành thẳng tới truyền tống trận, đích đến là Hắc Lâm tinh một hành tinh dùng để quá cảnh trước khi tới Nguyệt Thần Tinh. Tổng cộng mất gần năm tiếng chờ đợi rốt cuộc Băng Thần mới xuất phát, bỗng nhiên hắn ta phát hiện đi cùng chuyến với mình có một nhóm người của Nam Băng tộc.

Núp đi để họ không nhận ra sau đó hắn chỉnh lại trang phục để che đi khuôn mặt của mình, lúc này hắn mới yên tâm tới gần, vừa mới tới len nghe tiếng bọn họ rôm rả trò chuyện với nhau:

"Các ngươi xem xem lần này chúng ta mang lẽ vật chuyển cho Trần lão gia tử chúc thọ thì sau khi về sẽ được thưởng gì?"

Một người trung niên lạnh giọng:

"Nghiêm túc một chút, thưởng thì cũng không được bao nhiêu đâu, thế nhưng nếu thành công trở thành gia sư cho tiểu công tử của gia chủ Trần gia thì không cần gia chủ thưởng thì Trần gia cũng cho chúng ta ăn no nê."

Một người khác thở dài nói:

"Cái này thì khó quá rồi, bát canh này không phải ai muốn húp cũng được."

Trung niên nhân nghiêm giọng:

"Các ngươi mới ngốc, gia chủ lần trước dùng hết sức lấy lòng Trần Gia Linh nhị tiểu thư, chúng ta đi khảo hạch gia sư cũng là để gia chủ xem xem đại vị của hắn trong lòng nhị tiểu thư thế nào. Nếu nàng ra sức giúp chúng ta thì sau này mọi chuyện dễ làm hơn hẳn, còn nếu không thì ngài ấy có thể suy tính kỹ lại."

Lại một nữ nhân lên tiếng:

"Thế nhưng gia chủ có đại phu nhân rồi làm sao có thể cưới Trần gia nhị tiểu thư cơ chứ, lần trước thái độ của Gia Linh tiểu thư coi như ưu ái gia chủ nhưng nắm tay còn chưa được thì hôn sự cái quái gì cơ chứ."

Trung niên nhân nghiêm giọng:

"Không bàn chuyện này nữa, thủ đoạn của gia chủ chúng ta mấy kẻ bầy tôi sao đoán hết được, phải nhớ xưa kia bị gia chủ lừa vào tay ai không phải siêu cấp mỹ nhân cơ chứ. Chỉ cần gạo đã nấu thành cơm thì cái gì nói cũng dễ cả, đã có thành tích trước kia làm mẫu các ngươi còn lo lắng ngài ấy không thu phục nổi Gia Linh tiểu thư sao.

Huống chi Gia Linh tiểu thư thích tuấn lãng nam nhân, gia chủ chúng ta vẻ ngoài ai có thể so sánh cơ chứ, cùng lắm chỉ có tiểu tử Băng Thần kia. Có điều cái nghiệt chủng kia chẳng lẽ đi tới Nguyệt Thần Tinh giành với ngài ấy, các ngươi yên tâm đợi gia chủ thành công thì chúng ta cũng một bước lên mây, một người thành tiên gà chó phi thăng các ngươi đã nghe chưa. "

Một người nhìn giới chỉ trên tay trung niên nhân hỏi:

"Đồ vật mang tặng Trần gia lần này ăn cắp được từ Hoàng gia bảo khố, đã thế còn là bảo vật trấn tốc, ta lo lắng sẽ xảy ra vấn đề. "

Trung niên nhân tức giận khẽ gắt giọng:

"Ngươi toàn ăn nói xui xẻo, Băng gia leo lên được Trần gia, quan hệ đủ bền chặt thì sớm muộn chúng ta cũng thay thể bọn họ."

Băng Thần khóe miệng mỉm cười thu công, bọn họ cẩn thận truyền âm nhưng lại bị Băng Thần cao tay hơn nghe được, hắn khẽ giọng thì thầm:

"Có ra chuyện ngoài ý muốn không thì phải do bản công tử quyết định, ha ha ha."

Nói xong hắn im lặng chờ đợi truyền tống trận hoạt động, cũng không có gì đặc biệt xảy ra chỉ là giao linh thách rồi đi tới Hắc Lâm Tinh, ngay lập tức đám người kia đi mua vé rồi tìm khách sạn để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi.

Trong suốt hành trình đám người này cực kỳ cẩn thận dòm trước ngó sau xem xem có bị ai theo dõi không, thế nhưng với trình độ của Băng Thần thì làm sao có thể bị phát hiện cơ chứ, hắn thậm chí còn thuê được phòng đối diện bọn họ. Ngay lúc này hắn ta đã dịch dịch cẩn thận bởi tối nay hắn muốn ra tay, bây giờ còn phải cẩn thận kẻo tiểu nhị nhận ra hắn.

Băng Thần đã ra tay thì phải thật sạch sẽ để cho dù có người điều tra cũng đi vào ngõ cụt, dù hắn hiện tại ở Hạ Vị vi diện đã không còn gì lo lắng sợ hãi nhưng bớt đi một chuyện vẫn hơn thêm một chuyện, huống chi dính vào Hoàng tộc thật sự vẫn có chút rắc rối, tránh đi được thì tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.