Chương trước
Chương sau
Chiếc xe ngay lập tức dừng lại khi có biến, cả bốn người rất nhanh chóng núp sau xe, Tịnh Ảnh Liên khẽ giọng hỏi:

"Người kia tiễn thuật rất khủng bố, cùng là người trong gia tộc nên ta hiểu rất rõ người kia, nếu công tử thấy không đối phó được thì chúng ta đi ra ngoài thực tại."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Không cần thiết cho lắm, chỉ là không biết nếu ta giết người kia thì có vấn đề gì không?"

Tịnh Ảnh Liên bĩu môi khẽ giọng:

"Đáng đời."

Băng Thần được sự đồng ý của nàng thì nhún vai thản nhiên cầm lấy bao tên và thanh cung lao thẳng lên. Người kia rất có năng khiếu nên khi tấn công không thành công lại tiến hành ẩn nấp luôn.

Thế nhưng với Nhãn Thuật và kinh nghiệm của Băng Thần thì đó chẳng khác gì trò hề cả, có điều thực lực của hắn ta thua xa đối phương nên không thể đánh tay đôi. Chưa kể tầm bắn của đối phương cũng lớn hơn hắn quá nhiều.

Một mũi tên phá gió lao thẳng tới vị trí của Băng Thần, phía sau ba mũi tên khác nhắm ngay những vị trí hắn ta có thể né được. Không còn cách nào khác Băng Thần đành phải tự mở đường sống cho mình, thanh cung xoay tròn quét đi một mũi tên.

Người kia có vẻ chắc ăn với lần tấn công này nên khi Băng Thần phá giải được thì bị chậm một nhịp. Băng Thần cũng chỉ cần nhiêu đó thời gian, từng bước như bay tiếp cận tới phạm gì công kích của chính hắn.

Nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa lập tức rút tên ra bắn, có điều Nhãn Thuật của Băng Thần không phải mấy thứ đồ chơi này có thể qua mắt được. Tất cả các mũi tên sau đó cắm hết vào mặt đất, có vẻ càng gần Băng Thần né càng ảo.

Vô Hình Cửu Tiễn

Chín mũi tên từ dây cung lao vút ra lắc lắc trên đường bay rồi biến mất, ngay phút giây này người kia biết thực lực mình tuy hơn nhưng tiễn pháp thì còn kém xa Băng Thần.

"Phụt.....phụt.....phụt....."

Liên tiếp những mũi tên đâm vào thân thể của người kia khiến trận chiến kết thúc ngay lập tức, Băng Thần sau đó nhàn nhã quay đầu bởi hắn biết đối phương còn chưa đủ khả năng để có thể sống sót sau đợt tấn công của hắn ta.

Ngay sau đó hắn nghe được tiếng Tịnh Ảnh Liên hét lên:

"Cẩn thận."

Băng Thần không biết được Tịnh Ảnh gia tộc có một bí kỹ chính là " Hồn Tiễn ", khi bị giết thì sẽ dùng linh hồn để hóa thành mũi tên tấn công. Đòn này cực mạnh và không thể dùng vũ khí để cản được vì bản thân mũi tên chính là linh hồn.

Nhưng đó là nếu Băng Thần không có Thanh Thủy Kiếm, một nhát kiếm nhanh gọn hoàn toàn hóa giải Hồn Tiễn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến mức Tỉnh Ảnh Liên ba người căng mắt ra nhưng vẫn không nhìn rõ phát chém cuối cùng.

Hồn Tiễn của người kia đã gần ngay trong gang tấc rồi nhưng chỉ trong chớp mắt thì hóa ra Băng Thần vẫn bình yên vô sự. Mấy cô gái lập tức chạy tới, Tịnh Ảnh Liên thở phào nhẹ nhõm nói:

"Không nghĩ tới chỉ là thử thách vào trong Hư giới mà nàng ta lại dùng đến nó, may mà ngươi có cách tự bảo toàn mình nếu không ta chẳng biết làm sao nữa."

Băng Thần nhìn nét mặt của nàng thì cảm nhận được nàng thấy có lỗi thật, tuy trong đây không chết thật nhưng cũng sẽ làm hỏng nhiệm vụ của hắn ta. Cô nàng này tuy tính tiểu thư không phải không có nhưng khi đã quen biết một chút nàng lại rất biết điều.

Theo như Băng Thần điều tra thì những loại tiễn pháp cao cấp như thế này thì chỉ có những gia tộc lớn có, thế nhưng cô nàng này dù thân phận cao vẫn không khinh thường hắn, loại người như nàng rất đánh để kết giao.

Hắn ta nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:

"Ảnh Liên tiểu thư sinh tháng mấy?"

Tịnh Ảnh Liên cũng không phiền lòng trả lời:

"Ta sinh tháng 12 còn ngươi."

Băng Thần chỉ mình rồi nói:

"Ta sinh tháng bảy, tuổi của ngươi với em gái ta bằng nhau, hay là như vầy đi ta tuy thân phận thấp nhưng vẫn mạnh dạn nhận người làm muội muội, còn nếu không xưng tên cũng được. Chứ mai sau đi học mà cứ nói chuyên xưng hô kiểu thế gia thì mệt chết."

Tịnh Ảnh Liên lúc này thì rất ngạc nhiên bởi theo nàng điều tra thì thân phận của Băng Thần cũng coi như hào gia nhưng không ngờ hắn ta lại phóng khoáng như thế. Nàng cũng không cần suy nghĩ lâu lắc mà gật đầu đồng ý:

"Cũng được, dù sao khi đến Thiên Vương tinh có một người đại ca để dựa vào cũng tốt, người nhà của ta chắc cũng không phản đối đâu."

Lần này đến phiên Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

"Không lẽ muội thật sự nghĩ báo cho người nhà biết chuyện nhỏ nhặt như thế này?"

Nàng lắc đầu nói:

"Ta giấu ai cái gì cũng được nhưng sẽ không giấu mẹ của ta, huynh dù sao cũng đâu có xấu xa gì nên không cần phải lo lắng."

Băng Thần gật gù đồng ý bởi nếu ghi điểm trong mắt gia trưởng của Tịnh Ảnh Liên thì mạng lưới quan hệ của hắn ta sẽ lớn hơn một chút. Bây giờ bản thân còn rất yếu đuối nên cái gì hắn cũng phải tính xa hết.

Sau khi thay đổi cách xưng hô với nàng thì hắn cũng đổi luôn cách xưng hô với Thiểm Hồng và Thẩm Tú. Hai người thân phận là tôi tớ nhưng Băng Thần lại thoải mái như thế đã ghi điểm tuyết đối trong mắt ba người.

Sống trong thế gia từ bé lên cả ba người hiểu chuyện xưng hô khắt khe đến mức nào, những người đã phải chịu ấm ức, hi sinh cho chủ nhân từ bé như hai nàng thì được người khác tôn trọng là cái các nàng thấy hạnh phúc nhất.

Con chim cuối cùng rớt xướng cũng là lúc Băng Thần hoàn thành thử thách, hắn vẫy tay chào rồi dặn dò:

"Ta đi trước, muội và hai vị tỷ tỷ khi nào đến Long Vũ Thành nhớ thông báo cho ta."

Tịnh Ảnh Liên vội vàng nói:

"Mười hai giờ đêm mai ta sẽ ở tới Long Vũ thành bằng truyền tống trận huynh nhớ ra đón."

Băng Thần không kịp trả lời thì đã xuất hiện ngoài thực tại, Hoàng Kỳ mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh hỏi:

"Xong rồi chứ?"

Hắn ta gật đầu nằm im trên đùi nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đêm cứ thế trôi qua một cách êm đềm, mặc cho âm thanh của đoàn tàu cũng không thể ngăn Băng Thần có một giấc ngủ ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.