Chương trước
Chương sau
Đế Thiên Lan khẽ thở dài rồi nói:

"Mọi người ở đây ngoài những người mới thì những người khác ai đã không phải đợi hắn ta cả một kiếp, thậm chí những người kiếp trước thành tựu không cao còn lỡ trao thân cho nam nhân khác trước khi gặp Băng Thần.

Chính ta cũng đợi hắn hai tỷ năm và khi gặp lại ta cũng không còn là cô gái dễ tính như ngay xưa thậm chí có chút đối xử không tốt với hắn nhưng hắn chưa từng trách hay ruồng bỏ bất cứ ai, làm một chí cao thần đế chính ta cũng sợ chết thế nhưng hắn lại chịu chết 9 lần để có ngày tìm lại được các ngươi.

Hãy nghĩ thật kỹ đừng bao giờ than phiền về thời gian, thứ đó với những người sống hàng triệu năm chẳng có ý nghĩa gì nhiều, huống chi hắn còn gánh cả trách nhiệm mà các ngươi không thể gánh được, ta nói đến đây các tỷ muội đều đủ thông mình để biết cách nói chuyện hơn rồi chứ."

Mộng Phỉ thở dài đứng lên nói:

"Muội xin lỗi vì đã nói chuyện một cách khá ấu trĩ, lần này sẽ là lần cuối cùng muội mắc sai lầm này."

Đế Thiên Lan mỉm cười nói:

"Ta biết muội cũng chỉ vì cảm thấy thời gian bên nhau quá ít nhưng giải quyết xong rắc rồi chúng ta sẽ có cả tỷ năm để chung sống bên nhau, còn bây giờ chính là lúc để nỗ lực, không chỉ huynh ấy mà chúng ta cũng phải lỗ lực lên mọi người biết không?"

Nàng ấy nói qua mức hợp tình hợp lý thế nên không ai nói thêm gì cả, Băng Thần khẽ mỉm cười rồi nói:

"Ta cũng chỉ muốn thông bao có thế thôi còn những chuyện riêng thì trước khi đi ta sẽ dặn dò từng người."

Ngay sau đó Băng Thần lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Đế Thiên Lan rồi nói:

"Đây là tài nguyên của ta nói, nhìn chiếc nhẫn này chắc ngươi cũng nhận ra nó là của ai chứ?"

Đế Thiên Lan ánh mắt sáng lên hỏi:

"Thứ này từ đâu ra?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Tất nhiên là từ nàng ấy giao cho ta rồi, có điều chí là tàn hồn mà thôi, may mắn thay nàng ấy vẫn kịp truyền tất cả những gì nàng ấy có, thậm chí trong quá trình giải cứu mẹ của Thủy Anh ta còn tìm thấy thứ này nữa."

Đế Thiên Lan nhìn chiếc nhẫn thứ ai thì cảm thấy khá lạ lùng, nàng quay qua nói:

"Thứ này có phảng phất thần lực nhưng ta không nhận ra nó là của ai."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Tất nhiên là ngươi không nhận ra rồi, thứ này là của Giải Nguyên Thần Vương một vị Thần Vương bị ta giết ngay khi còn tại vị."

Đế Thiên Lan nghe thấy thế thì ánh mắt không khỏi sáng lên nói:

"Giải Nguyên Thần Vương ta có nghe nói tới, ngươi giết hắn ta xong bây giờ còn chiếm đoạt tài sản của người ta thật là vô sỉ."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta chiếm đoạt nhưng có xin phép đồng thời đã xin lỗi hắn ta rồi, được ta xin lỗi không phải ai cũng có cái vinh hạnh đó đâu nhé."

Đế Thiên Lan hừ một tiếng sau đó kiểm tra hai cái giới chỉ, một lúc sau ánh mắt nàng không khỏi sáng lên, hơi cười một tiếng nàng nhỏ giọng nói:

"Giải Nguyên Thần có chút nghèo thế nhưng Thái Dương Thần Vương thì cực kỳ giàu có, một số thứ có thể hỗ trợ ta tái tạo thân thể, nếu thêm một ít cơ duyên nữa thì có khi ta sẽ chỉ mất vài năm để có một thân thể hoàn thiện.

Chỉ cần có thân thể hoàn thiện thì ta ít nhiều gì cũng có thể thoái mái phát huy ra thực lực cấp Chân Thần một cách thoải mái, đến lúc đó ta có thể trở về Thần Giới để nhanh chóng tăng tiến Thần Lực, ngày quay trở lại thành Thần Đế không còn xa nữa.

Băng Thần cười nói:

"Thế thì quá tốt rồi, ít ra trước khi ta trở thành Thần Vương thì vẫn cần người bảo bọc, có lẽ ngươi thăng tiến nhanh thế thì có thể giúp ta được đấy."

Đế Thiên Lan cười nói: 

"Ta cũng rất mong chờ ngày đó, hạ giới tuy vui thật nhưng chẳng giúp ích gì cho việc tu luyện cả, thời gian nghỉ ngơi dài như vầy đã đủ rồi ta cần phải sớm quay lại đúng vị trí của mình, trước kia Thần Giới của ta bị tổn thương khá nặng không biết bây giờ đã khôi phục được bao nhiều rồi.

Cai quản một cõi thế nhưng khi nó bị tổn thương đến mức phải dung nhập cùng một vũ trụ khác mà Thần Đế như ta lại ngồi không thì thật quá không có trách nhiệm, không phải ai cũng như ngươi được."

Băng Thần xoa mũi khẽ nói:

"Chẳng lẽ ta vô trách nhiệm lắm hay sao?"

Đế Thiên Lan hừ một tiếng rồi nói:

"Ngươi chỉ là người có tình có nghĩa, có trách nhiệm với nữ nhân của mình còn đối với chúng sinh thì ngươi vẫn rất vô trách nhiệm, chẳng có người nào đi lên làm Thần Đế chín lần liên tục nhưng luôn chọn cách bỏ lại Thần giới do chính mình xây dựng như ngươi cả."

Băng Thần uống một hớp rượu hơi cười cố gắng tránh né chủ đề này, thế nhưng có vẻ Đế Thiên Lan đã vào đúng chủ đề rồi, nàng nói liên hồi khiến Băng Thần chỉ biết cười trừ rồi uống rượu liên tục cho qua thời gian, bây giờ hắn ta ước gì mình có thể về Trịnh gia ngay và luôn.

Mấy cô nàng khác thì khá buồn cười khi thấy cảnh này, có thể cằn nhằn Băng Thần thì chắc chỉ có mỗi Đế Thiên Lan, Hoàng Vy lúc này đã khá hòa nhập thế nên quay qua hỏi Thương Nhược Nhược:

"Quan hệ của bọn họ rốt cuộc là như thế nào vậy."

Thương Nhược Nhược cười nói:

"Bọn họ vừa là bằng hưu lại trên mức bằng hữu một chút, thế nhưng hai ngươi vẫn luôn dừng lại ở mức tri kỷ chứ không thể hiện tình cảm quá nhiều cho đối phương, mặc dù cả hai đều biết Thiên Lan tỷ đã đơn phương từ rất lâu rồi."

Hoàng Vy nghĩ một lát rồi nói:

"Cái nhà này quan hệ giữa mọi người thật sự quá phức tạp."

Cuối cùng sau hai tiếng đồng hồ nàng cũng tha cho Băng Thần, hắn cùng mấy người nữ nhân vui vẻ một đêm sau đó mới đi về U Minh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.