Chương trước
Chương sau
Bộ phim kết thúc được một lúc thì mọi người bắt đầu lục tục đi về, ba cô nàng kia cũng đi ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, Tử Mộng cười nói:

"Hôm nay bộ phim này quá hay, ta thấy bạn ta gửi cho ta thông tin về nó ta còn tưởng đó là bình thường cơ chứ nào ngờ hay đến mức này, nhân vật chính hành động quá chính xác, phù thủy xinh đẹp như thế sao có thể để nàng cô đơn được cơ chứ."

Tô Linh cũng gật gù nhìn qua Băng Thần ánh mắt đầy thâm ý, thấy ánh mắt của nàng thì Băng Thần cũng biết nàng có ý gì, hắn ta hít sâu một hơi rồi cười nói:

"Ta cũng rất đồng ý với hành động của nam chính, không biết ai làm đạo diễn sao lại nghĩ ra ý tưởng làm phim tuyệt vời như thế, nếu có thể gặp mặt nhất định phải biểu lộ lòng ngưỡng mộ của ta với hắn."

Loan Phượng mặt xụ xuống, nàng nhớ rõ mình đâu có dạy hắn nói dối không chớp mắt như thế, tiểu tử này ngưỡng mộ cái quái gì, người ta chỉ lên ý tưởng làm phim còn hắn ta mang ra đời thật luôn, Tử Mộng thấy Loan Phượng có vẻ không vui thì dí dỏm hỏi:

"Dì không thích nội dung bộ phim này hay sao?"

Loan Phượng nghe Tử Mộng hỏi thì cười nói:

"Không có gì chỉ là ta thấy gió to có cảm giác trời sắp mưa rồi thế nên chúng ta về thôi, nhưng trước tiên chúng ta phải ghé tiệm thuốc một chút, nhà chúng ta thiều chút thuốc cần bổ sung vào hòm y tế."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Không cần đâu gì ta đã liên hệ người mang toàn bộ thuốc cần thiết để bổ sung hòm thuốc mang tới nhà rồi, chúng ta bây giờ đi về chỉ cần lấy mang vào nhà thôi."

Loan Phượng mỉm cười nhưng răng cắn chặt nói:

"Không ngờ ngươi càng lúc càng " chu đáo " như thế."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta có cảm giác mình sắp đến ngày làm chồng làm cha thế nên cũng tập làm quen trước."

Nghe Băng Thần nói thế thì ngoài Loan Phượng hiểu đúng ý của hắn thì ba người kia hoàn toàn không biết ý của Băng Thần là gì cả, các nàng nghĩ hắn nói muốn làm chồng chính là bày tỏ với các nàng.

Năm người leo lên xe đi về với bầu không khí rất kỳ lạ, chỉ có Băng Thần có thể hiểu được tất cả, hắn ta ngồi ở ghế cạnh tài xế nụ cười chưa bao giờ rút lui trên khuôn mặt, Loan Phượng thì ỉu xìu giống như bong bóng xì hơi vậy.

Nếu từ lúc nhận nuôi Băng Thần mà nàng đã biết tương lai sẽ như thế này chắc chắn nàng phải cho Băng Thần một chế độ nuôi dạy đặc biệt, bây giờ thì hắn ta đã quá hiểu rõ nàng cũng như điểm yếu chí mạng của nàng.

Loan Phượng thở dài một hơi thầm nghĩ:

"Không biết tiểu tử nhà mình có điểm yếu gì không, nếu có mình sẽ uy hiếp ngược lại hắn, không thể để hắn ta cứ vô pháp vô thiên mãi như thế này."

Xe đi về đến nhà thì mọi người lần lượt đi về nghỉ ngơi, Băng Thần thì thấy mọi người có vẻ hơi mệt thì hỏi:

"Hay trước khi đi ngủ ta làm một ít canh để mọi người uống."

Tử Mộng nghe thế mắt hơi sáng lên nhưng sau đó lắc đầu nói:

"Buổi tối ăn nhiều sẽ dễ tăng cân, nếu tăng nhiều quá sẽ dẫn tới thân hình không còn đẹp nữa."

Băng Thần nghe thế thì mỉm cười nói:

"Công pháp ta đưa cho mọi người luyện còn có chức năng làm đẹp, chỉ cần muội chịu khó tu luyện thì ăn bằng trời cũng không thể nào mập được đâu, bây giờ cho muội suy nghĩ lại xem có muốn ăn không?"

Tử Mộng liếm mép một cái rồi cười nói:

"Tất nhiên là có rồi, huynh đi làm nhanh chúng ta ăn xong còn ngủ chứ bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi, ngày mai chúng ta sẽ phải đến học viện sớm chuẩn bị tham gia hoạt động của trường, nghe đâu sau đó hơn một tuần mới được về nhà."

Loan Phượng gật đầu nói:

"Đúng là theo truyền thống của học hiện thì các ngươi sẽ được mang đi thực chiến ở một nơi phần lớn chưa quái vật cấp thấp, cả đám phải lo sinh tồn trong hoàn cảnh hoang dã để tăng lòng gan dạ cũng như kinh nghiệm sinh tồn cơ bản ngoài dã ngoại cho học sinh."

Băng Thần nghe thế thì hơi nhíu mày hỏi: 

"Thế có nguy hiểm gì không vậy?"

Loan Phượng lắc đầu nói:

"Thường thì cũng chẳng có gì cả, cùng lắm thì bị yêu thú làm thương nhẹ thôi bởi dù sao giáo viên cũng giám sát các ngươi cơ mà, nhưng lần này thể hiện nhất định không được kém nếu không sẽ rất khó khăn để thành công trong Lam Hiên học viện."

Tử Mộng nhỏ giọng hỏi:

"Mỗi lần dã ngoại như thế này còn có ý nghĩa gì khác sao?"

Loan Phượng gật đầu nói:

"Tất nhiên là mọi chuyện không thể nào đơn giản như thế, tuy lần này nói chung là an toàn nhưng trong địa bàn của yêu thú thì có bao giờ lại không nguy hiểm, thế nhưng đến khi ngươi gặp nguy hiểm thì ý nghĩa của chuyến đi mới thực sự được lộ ra."

Băng Thần nghe xong thì cũng đoán được nội dung rồi thế nên hắn ta đi vào trong bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn còn Loan Phượng thì bắt đầu phổ biến kiến thức cho mấy cô nàng kia:

"Khi gặp nguy hiểm thì giáo viên sẽ quan sát xem trong lúc ngươi sợ hãi sẽ có phản ứng như thế nào, tùy vào phản ứng cũng như thái độ của các ngươi sẽ quyết định xem họ có muốn tập trung dạy dỗ ngươi hay không.

Nếu lộ ra tính xấu nào lúc này thì có nghĩa cuộc sống về sau sẽ không tốt đi đâu cả, thế nên khi tham gia phải nhớ kĩ mình tuyệt đối an toàn và cư xử cho thật đúng mực các ngươi phải nhớ kỹ chuyện này, với lại cũng không được nói ra cho ai biết nhớ hay chưa."

Tử Mộng gật đầu nghiêm túc nói:

"Dì yên tâm chúng ta nhất định sẽ kín tiếng, hóa ra thần bí dã ngoại lại mang một tầng ý nghĩa sâu xa như thế, chả sao kết thúc dã ngoại hàng năm học sinh người thì được thấy cô yêu quý người thì dù có tài nhưng vẫn không được trọng dụng."

Loan Phượng cười nói:

"Làm một người dị năng giả chiến đấu vời Yêu thú thì dù tài giỏi đến đâu nhưng không có đức thì cũng không làm lên trò trống gì cả, dù cho có làm lên chuyện gì thì cũng sẽ chỉ chăm chăm lợi ích cho mình thôi, người như thế không đáng để tài bồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.