Chương trước
Chương sau
La Uy dùng giọng nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Va chạm trong học viện sao phải chuyện bé xé ra to?"

Băng Thần nhếch mép cười nói: 

"Sao lúc hắn ta phân phó người đi điều tra rồi muốn tính sổ ta không thấy hiệu trưởng ngài ra mặt, nếu Lam Hiên học viện chỉ đến thế thì xin lỗi đệ tử xin nghỉ học từ ngày hôm nay thế nên xin ngài buông tay ta ra.

Điều khoản của Lam Hiên học viện đã chỉ ra rõ ràng là xung đột giữa học sinh và học sinh trừ khi trực tiếp ra tay nếu không nhà trường sẽ không can thiệp, luật là luật dù hiệu trưởng như ngài cũng không thể phá hủy luật được."

La Uy cắn răng nói:

"Hắn ta điều tra ngươi xong rồi thôi chứ không làm gì cả?"

Băng Thần thản nhiên nói:

"Thế ta phải đợi người nhà bị bắt hay ta bị đánh thì mới có thể tự bảo vệ bản thân ý ngài là thế phải không hay vì gia đình hắn có quan hệ với ngài nên ngươi muốn thiên vị, dù bất cứ lý do gì thì ta cũng cần một câu trả lời hợp lý chứ không phải những lời nói sáo rỗng."

Tuy lời nói thản nhiên nhưng ánh mắt của Băng Thần cực kỳ sắc bén khiến cho La Uy biết người này rõ ràng không phải dạng dễ dàng lừa dối cho qua chuyện, có điều gia đình Hoa Nam chính là hậu bối của bằng hữu đã từng vào sinh ra tử cùng hắn.

La Uy nếu buông tay thì làm sao xứng với người bằng hữu đã chết, Hoa Nam người kia cũng đã biết được tính nghiêm trọng của sự việc, một lời không hợp liền bỏ ra hơn trăm triệu thêu sát thủ giết cả nhà người ta, dù trong mơ Hoa Nam cũng không nghĩ mình gặp phải loại người này.

Tay chân của hắn ta lạnh buốt, ngày thường đối mặt với những người luôn sợ mình thì hắn tỏ ra kiêu ngạo đã quen, ai cũng biết hắn ta quen biết với người nhà hiệu trưởng thế nên dù cho hắn làm gì thì cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua nhưng rõ ràng Băng Thần không phải loại như thế.

Hắn cũng nhìn thấy vẻ sắc lạnh của Băng Thần khi đối mặt với La Uy, mấy người khác sau khi có chút sợ hãi thì lại bắt đầu tỏ ra như đang xem trò vui vậy, bọn hắn muốn xem ngày thường dựa vào hiệu trưởng lên mặt sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

La Uy biết mình không chiếm chút lý lẽ nào thế nên thở dài một hơi nói:

"Bây giờ ngươi muốn như thế nào?"

Băng Thần chỉ tên kia rồi nói: 

"Một là hắn chết hai là cả nhà hắn chết không thì ngài có thể bảo vệ nhà hắn suốt đời, cái gì cũng có cái giá của nó ngài sống đến bằng này tuổi chắc hiểu chuyện đó chứ, thử đặt địa vị của ngài vào ta xem nếu có ngươi muốn tổn thương gia đình ngài mà còn không chút nào kiêng kị thì ngài sẽ phản ứng như thế nào.

Hay ngài sẽ chờ một kẻ khác ra cản lại rồi hỏi giờ ngươi muốn sao giống như ta đang trải qua, uy hiếp ta đồng ý nhưng đụng tới người nhà ta thì chỉ có thể là hắn ta chết thôi, ta đã nói xong hết ngài muốn nói gì?"

La Uy cánh tay run rẩy quay sang Nam Hoa nói:

"Rắc rối do ngươi gây ra ngươi tự thương lượng đi." 

Nói xong hắn ta biến mất tại chỗ, hắn ta mong rằng đám học sinh này nó chuyện sẽ dễ dàng hơn bởi dù sao bọn họ cũng bằng tuổi nhau cơ mà nhưng có vẻ hắn đã nhầm to, Nam Hoa tuy có chút sợ hãi nhưng hắn không nghĩ đối phương sẽ thật làm.

Nhưng nếu mình không tỏ thái độ thì đối phương chắc chắn sẽ vì sĩ diện mà hành động, có điều khi hắn còn đang suy nghĩ thì Băng Thần đã quẹt thẻ xong rồi, hình ảnh ba chiều kia xác nhận sau đó trả lời:

"Mục tiêu đã được xác nhận tiền đã được thanh toán đầy đủ, nếu trong 24 h nữa các mục tiêu không bị tiêu diệt hết có thể tăng giá để tăng thực lực kẻ săn đuổi hoặc nhận lấy toàn bộ tiền đã chi."

Làm xong Băng Thần như chưa có chuyện gì xảy ra đi thẳng về chỗ người thân, lúc này bốn người đang cực kỳ lo lắng cho Băng Thần, nhất là khi viện trưởng La Uy nắm lấy tay hắn ta thì họ đã tính chạy tới nhưng lại nhớ ra rằng mình chẳng giúp ích gì cả thế nên thôi.

Băng Thần đi về với gia đình thì không sao nhưng Nam Hoa thì rất muốn khóc rồi, thực ra nhà hắn ta cũng bình thường như bao gia đình khác chứ không phải danh gia vọng tộc gì cả, nhờ có La Uy hắn mới có thế lực như ngày hôm nay nào ngờ nhảy ra một cái thích dùng tiền đập người lạ nói có lý khiến La Uy cũng không tiện can thiệp.

Nam Hoa muốn đuổi theo Băng Thần nhưng bị Mạc Khanh níu lại, nàng vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Ngươi mau đi tập hợp người nhà sau đó nhờ viện trưởng bảo vệ, chỉ cần sống qua 24 giờ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, ta nghĩ Tần lão sẽ ra mặt và thành công thuyết phục Băng Thần."

Nam Hoa sợ hãi gật đầu nói:

"Ta biết rồi để ta đi ngay."

Băng Thần đi tới nơi thì vẻ mặt vui cười nói:

"Chúng ta đi về nhà tổ chức sinh nhật cho hai muội muội thôi."

Loan Phượng nhìn về phía đằng kia một chút rồi nói:

"Thật sự không co vấn đề gì chứ?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Dì yên tâm ta đã có tính toán của mình rồi."

Khi Băng Thần cũng bốn người đi ra đến cổng thì có một ông lão xuất hiện trước mặt bọn họ, Loan Phượng thấy người này lập tức cúi đầu xuống chào:

"Loan Phượng kính chào Tần gia gia."

Tần Thắng nhìn nàng mỉm cười nói:

"Cô bé ngày nào bây giờ đã lớn rồi, ngươi không tính đến chuyện về thăm ông nội mình sao, giận dỗi gì thì hắn ta cũng rất mong ngóng ngươi, tên kia chỉ nhất thời xúc động còn bây giờ thì không bỏ xuống được mặt mũi thôi ngươi nhường hắn ta một chút." 

Loan Phượng cười khổ nói:

"Tần gia gia chính ngài cũng biết mọi chuyện không thể nào dễ dàng như thế cơ mà, ta bây giờ trở về thì chỉ khiến cho mọi thứ thêm rắc rối còn hắn thì khó xử, dù sao hắn không chỉ là gia gia của ta mà còn đương nhiệm tộc trưởng của Loan gia."

Tần Thắng lắc đầu cười khổ nói:

"Nhà ngươi cũng thực sự qua rắc rối, rõ ràng chỉ vì một chút dang dự nhưng thà chọn chia xa chứ còn hơn xuống nước."

Loan Phượng không biết nói gì chỉ bụm môi đứng ở đó, đợi cho Tần Thắng chuyển chủ đề, Tần Thắng quay sang Băng Thần cười nói:

"Tiểu tử biểu hiện của ngươi rất khá, đã lâu lắm rồi học viện không có một học trò thông mình, tài năng, uyển chuyển như ngươi."

Băng Thần chắp tay cười khổ nói:

"Ta đa tạ Tần lão nhưng ta có lẽ sẽ không theo học tại đây được nữa."

Tần Thắng mỉm cười nói:

"Ngươi làm không sai chút nào nhưng có chút cực đoan, với lại nếu bọn chúng điều tra ra thân phận của Loan Phượng thì cũng còn lâu mới dám có ý tưởng gì không tốt, trừ khi bọn chúng muốn bỗng nhiên ngày mai phơi xác ngoài đường."

Băng Thần không chút giấu giếm cười nói:

"Ta đã chọn quả hồng mềm để bóp rồi, nếu kẻ khơi mào trước mà một thế gia đệ tử thì ta sẽ có cách khác, với lại có lẽ theo tình hình này ta nên đi sang quận khác học thì tốt hơn, ở đó chúng ta chắc sẽ được yên bình."

Tần Thắng mỉm cười nói:

"Ta ngày mai sẽ lên tiếng cảnh cáo, nếu sớm biết tiểu tử người chính là một trong những đứa bé được tiểu Phượng nuôi thì ngươi đã được tuyển thẳng rồi đi thố làm gì cho mệt, nhưng cũng nhờ thế ta mới phát hiện ra người hóa ra là một siêu cấp thiên tài."

Băng Thần mỉm cười đáp:

"Tần lão quá khen, chút tài mọn như ta làm sao có thể gọi là thiên tài được." 

Tần Thắng cũng Băng Thần sau đó nói chuyện rất vui vẻ, cả hai nếu có cách nói chuyện rất bình ổn khiến người nghe cảm giác rất dễ chịu, Mạc Khanh cùng đám hội trưởng kia muốn đuổi theo Băng Thần nhưng khi thấy Tần lão đang nói chuyện vui vẻ cùng hắn thì dừng lại bước chân.

Bây giờ họ càng thêm khẳng định vị cực gắt học đệ này thân phận không đơn giản chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.