Nàng vẫn không hiểu được nụ cười kia có ý nghĩa gì, tại sao hắn lại xin lỗi mình, khó hiểu nhất tại sao nàng lại thiếp đi một cách cực kỳ đột ngộ như thế.
Hơi mệt mỏi mở mắt ra thì nàng thấy minh đã nằm trong một căn phòng, cảm giác êm ấm thì rõ ràng nàng đang nằm trên đệm, khi cơ thể hơi lấy lại sức thì nàng mới nhìn xung quanh, rất nhanh ánh nhìn của nàng tụ vào một chỗ.
Băng Thần đang ngồi uống trà đọc báo một cách đầy thảnh thơi, thấy nàng đã tỉnh hắn hắn ta gấp quyển sách lại mỉm cười nhẹ giọng nói:
"Hồng Nhị tiểu thư cuối cùng chúng ta cũng có thể nói chuyện với nhau một cách đoàng hoàng rồi."
Hồng Nhị theo phản xạ vận dụng ma pháp nhưng nàng nhanh chóng phát hiện mình không thể sử dụng dù chỉ một chút ma pháp, thân thể cũng hoàn toàn mất hết sức lực, nàng gồng lên muốn kiểm tra xem thân thể bị gì nhưng lúc này nàng chẳng khác gì một người bình thường cả.
Nàng nhắm mắt lại nhìn Băng Thần tràn đầy sợ hãi nói:
"Ngươi đã làm gì tại sao ta lại không sử dụng được một chút sức mạnh nào?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi không cần dãy giụa vô ích, trên người của ngươi có đến tận ba tầng phong ấn, dù cho Loạn Tượng cấp cao thủ tới thì cũng bó tay thôi, bây giờ ngươi tốt nhất lên nằm nghỉ bởi giãy giụa thì không có gì tốt cả."
Hồng Nhị lui ngươi về sau rồi nói:
"Ta không có gì để nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-thanh-than/1942607/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.