Chương trước
Chương sau
Băng Thần cố gắng làm thật nhiều đồ ăn vào tối hôm đó, mấy cô nàng làm quen với nhau rất nhanh, chỉ trong chốc lát bọn họ đã tỷ muội ngọt xớt, Lý Tầm Yên về hơi trễ nhưng cũng vừa kịp bữa cơm, vừa ngồi vào bạn ăn nàng liền nhìn hắn rất khó chịu nói:

"Ngươi đi ra ngoài đón người thì cũng phải nói để bọn ta đi theo chứ ngươi đi một mình lại bị nhắm tới, lần sau nhỡ không thoát được thì sao?"

Mọi ngươi đặt đũa xuống bàn nhìn về phía Băng Thần, Băng Phượng nhíu mày hỏi:

"Huynh ra đón chúng ta lên bị người ta tập kích?"

Lý Tầm Yên nhìn hai người rồi nói:

"Vậy ra hắn đi đón hai người, hai người mau nói một câu công đạo đi, hắn giết giáo phái của người ta hơn mười vạn người sau đó biết vẫn còn sót lại tàn dư vẫn dám ra cổng trường nơi không có giáo viên bảo vệ, nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì chúng ta sống thế nào."

Băng Thần chép miệng cười khổ nói:

"Không phải ta vẫn đang ngồi ở đây hay sao, với lại các ngươi còn không biết năng lực của ta hay sao, Hư Vô ta vẫn giết được thì chạy thoát bọn họ quá dễ dàng, chưa kể lại gom hết được bọn họ, như thế tính ra lời quá còn gì."

Đặt một cái đùi gà vào bát của nàng hắn ta cười, hôm nay ngày vui mọi người đừng căng thẳng có được hay không, mấy cô nàng nhìn nhau thở ra một hơi bởi ngoài nói ra các nàng chẳng biết làm gì khác để tên này thôi liều lĩnh, tất nhiên rõ ràng các nàng nói hắn ta chẳng hề vào tai chữ nào.

Cắn miếng đùi gà thơm ngon cái đầu đang nóng của Lý Tầm Yên mới bình tĩnh trở lại, nàng nhìn qua hai người mới tới mỉm cười nói:

"Không biết hai vị tỷ tỷ phải xưng hô như thế nào."

Có câu bắt đầu thì sau đó mọi chuyện lại trôi chảy, mọi người trò chuyện rất vui vẻ với nhau, Băng Thần thành tích " bất hảo " tại Trái Đất khi mới gia nhập Tân Sinh bị mọi người moi ra để bàn tán, nhưng Băng Thần không tức giận hắn ta ngược lại rất tận hưởng cảm giác ăn một bữa cơm mà mọi người bàn tán vui vẻ như thế này.

Hắn vui khi những người hắn yêu thương vui và lúc này hắn cảm nhận được các nàng rất vui vẻ, đã không chỉ một lần Băng Thần thấy thích kiếp này của mình nhưng có vẻ cuộc sống yên ổn của hắn đang bị rất nhiều kẻ đe dọa. 

Tuy chúng làm cho cuộc sống của hắn thú vị hơn nhưng nếu dính dáng đến nữ nhân hay thân nhân của hắn ta thì không còn thú vị nữa, mấy kẻ tàn dư của Hắc Nguyệt giáo không tấn công hắn sớm mà tấn công lúc hai cô gái tới thì sao.

Băng Thần thật sự không thể tưởng tượng được dù chỉ một người xảy ra chuyện thì hắn sẽ như thế nào, tuy nhiều nữ nhân nhưng hắn không chỉ có lòng chiếm giữ mà một người tình cảm như hắn sống với các nàng một thời gian thì cũng bất chi bất giác thích các nàng.

Đặc biệt những người như Mộng Phỉ hay Thiên Diệp (Mai Hân tái sinh) cùng một vài người khác nữa đều do hắn nợ các nàng từ kiếp trước, kiếp này còn chưa trả xong tình mà các nàng có chuyện thì chính hắn cũng sợ hãi mình sẽ làm những gì.

Kiếp trước một phi tần của hắn bị người ta sát hại, Băng Thần đã san bằng cả một đất nước hơn hai mươi tỷ dân không một ai sống sót cả, sự kiện đó khiến hắn trở thành bạo quân đáng sợ nhất mọi thời đại, giết người không chớp mắt đã không còn diễn tả được sự tàn bạo của Băng Thần khi hắn ta lên cơn điên.

Lý Tầm Yên nhìn Băng Thần cười nói:

"Hai tỷ ấy nói nãy giờ ngươi sao không phản bác gì thế?"

Băng Thần cười nói:

"Hai nàng ấy nói đâu có sai chuyện gì sao ta lại phải phản bác, các ngươi cứ nói chuyện với nhau đi ta chỉ cần nghe thôi."

Hồng Phất Nữ ngồi bên cạnh nắm lấy tay Băng Thần nhỏ giọng nói:

"Cám ơn ngươi rất nhiều, nếu không có ngươi thì ta sẽ còn phải sống trong sợ hãi không biết đến bao giờ nữa, thật sự không thể tưởng tượng được nhiều đồng nghiệp sinh hoạt gần bên lại là kẻ địch như thế."

Băng Thần nhìn nàng nhẹ giọng hỏi:

"Thế thì sau khi bắt được đám người còn lại với tra hỏi Hồng Nhất thì có thu hoạch được gì không?" 

Lý Tầm Yên thở dài nói:

"Thực ra tin tức thu được thì rất nhiều, thậm chí mấy người mới tập kích ngươi chiều nay cũng khai ra rất nhiều, nhưng ngoại trừ Hồng Nhất thì những người khác sau khi khai ra thì khoảng mười phút sau cả ngươi co giật sau đó hóa thành bãi nước.

May sao các vị tiền bối đã tính trước nếu không bọn họ còn chẳng kịp khai ra cái gì thì đã hóa thành bãi chất lỏng rồi, điều này chứng tỏ những kẻ cao cấp thì vẫn luôn bị Hồng Hắc không chế trong tay."

Băng Thần lấy khăn lau miệng nhẹ giọng hỏi:

"Thế thì coi như chúng ta mất hết những kẻ cung cấp thông tin rồi, bọn họ khai ra những thông tin đó đã đủ chưa?"

Lý Tầm Yên nhìn Băng Thần nhỏ giọng nói:

"Đám người này khai ra cũng không ít nhưng rất nhiều chi tiết cảnh báo cho sự nguy hiểm cực kỳ của Hắc Nguyệt giáo, nhưng có một chuyện cực kỳ khác thường là tổng bộ Hắc Nguyệt giáo có thông báo rằng Lam Hiên đã chết khi về Hắc Nguyệt giáo, có vẻ như hắn ta đã trúng độc gì đó.

Nhưng hắn ta đi hạ độc hoàng đế với bắt cóc hoàng hậu thì tại sao lại dính độc, nếu thật sự như Hắc Nguyệt giáo thông báo cho cấp dưới thì ai mới là người hạ độc hoàng đế, giết chết hoàng hậu.

Nhưng theo chúng ta là Hắc Nguyệt giáo hi sinh Lam Hiên để tung tin đồn làm mất đi sự tập trung của các thế lực lớn vào Hắc Nguyệt giáo, hoàng gia biết tin thì tỏ ra hoàn toàn không tin và đã sẵn sàng chiến đấu với Hắc Nguyệt giáo."

Băng Thần tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng âm thầm nghĩ:

"Chuyện này lộ ra ngoài quả nhiên không có người tin nhưng phải tìm cách khiến mọi chuyện tiếp tục đi theo hướng mình muốn mới được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.