Chương trước
Chương sau
Băng Thần trang bị vào xong vuốt tay vuốt chân một hồi thì cảm thấy thứ này thật sự thoải mái, một trang phục làm từ lông và da khiến người mặc dễ dàng di chuyển hơn mấy bộ giáp kia rất nhiều, chả sao nó lại cộng tốc độ như thế cũng đúng.

Băng Thần dùng thử thanh gươm thì thấy cũng rất tốt, đã thế thứ này cách thức hoạt động lại y hệt một cái pháp trượng, có điều thay vì bay chầm chậm thì nó tao ra một tia kiếm khí bay rất nhanh, hắn ta chỉ thắc mắc không biết phạm vi tấn rộng như thế thì có tính là tấn công đa mục tiêu không.

"Chút nữa thử vậy, bây giờ mở bảo rương đã rồi tính." 

Băng Thần đi tới vị trí chiếc màu đen bảo rương sau đó bắt đầu mò, nhưng đáng tiếc trong đó ngoài Kim Tệ thì chỉ có hai thứ, một cái là Ấn tín vừa lấy được thì hóa thành khói bụi chui vào tay của Băng Thần tạo lên một cái ấn ký.

Ám Ma Thành Ấn Tín

Độ quý hiếm: Siêu Thần 

Khi sở hữu sẽ trở thành một ấn ký trên thân thể người sở hữu thì Ám Ma Thành sẽ trở thành lãnh địa riêng.

Đúng lúc này 

Thế giới thông cáo 

Thần Băng người chơi đã trở thành người sở hữu lãnh địa rộng nhất Ám Ma Thành gấp mười lần lãnh địa rộng nhất hiện nay Thiên Hà Thành trở thành thành địa chủ bảng số một.

Băng Thần mỉm cười một tiếng, như thế này thì hắn ta đỡ tiếc Bạch Hổ Thành đi một chút, có điều lãnh địa thì rộng thật đấy nhưng rõ ràng là không có mống nào sống ở đấy, xem nốt quyển trục rồi tính tiếp.

Nhiệm Vụ Quyển Trục 

Độ quý hiếm:?????

Mở quyển trục ra sẽ nhận nhiệm vụ chưa biết rõ.

Băng Thần ngay lập tức mở quyển trục ra xem nhiệm vụ gì, biết đâu nó sẽ giúp mình thoát khỏi Ám Ma Thành cái địa danh không rõ này, làm vua xứ không người thì cũng không vui vẻ gì, ở nơi đây thì chỉ được cái tăng cấp nhanh thôi.

Thần Băng người chơi đã sử dụng Nhiệm Vụ Quyển Trục nhận được nhiệm vụ cấp Siêu phàm.

Số Mệnh Đế Vương

Độ quý hiếm: Siêu Phàm 

Đạt cấp độ 1000 bên ngoài phạm vi Ám Ma Thành sau đó chinh phục Bát Ma Tháp người chơi sẽ trở thành kẻ thống trị của Ám Ma Đế Quốc.

Thưởng:??????

Thần Băng Người Chơi đã nhận nhiệm vụ Số Mệnh Đế Vương, sau ngày hôm nay sẽ truyền tống đến nơi khác.

Băng Thần nghe thấy thế thầm nghĩ:

"Nơi đây thăng cấp tốt thế mà lại bị hạn chế thời gian ở lại, không biết phải lên vui hay lên buồn nữa, nhưng lên cấp cùng mấy cô nàng kia thì vẫn vui hơn rất nhiều.Hôm nay tran thủ thời gian còn lại lên thêm vài chục cấp, tự nhiên thấy hưng phấn quá ta."

Ngay sau đó Băng Thần lao vào trong rừng bắt đầu quá trình tàn sát của mình.

Thiên Hà Thành phòng nghị sự 

Mấy cô nương không thể tin vào tai mình khi nghe một người chơi cấp thấp có được lãnh địa rộng hơn mình cả chục lần, để có được mảnh lãnh địa này Phạm Thiên Hà cùng bọn họ đã phải bỏ ra bao nhiêu.

Hoàng Kim Liên nhỏ giọng hỏi:

"Thần Băng nàng ta có lãnh địa riêng thôi chứ sao các vị phải họp riêng như thế này."

Một thành viên lắc đầu nói:

"Thần Băng người kia sắp trở thành người của Thiên Hà công hội, cấp độ thì thấp sao xứng đáng sở hữu thành trì lớn như thế, theo ta cần để nàng giao lại cho công hội."

Hoàng Tụ không như mấy người kia mà trực tiếp nói thẳng:

"Ý ngươi là muốn ăn cướp."

Người kia không ngờ cô bé này lại không chút nào nể mặt cả, Thiên Hà nghe thấy thế đứng dậy quát:

"Ngọc Lan ngươi cho công hội chúng ta là thứ gì?"

Ngọc Lan nhíu mày phản bác:

"Ta nói không đúng sao? Một tân thủ sở hữu lãnh địa lớn thế không sớm thì muộn cũng mất vào tay người khác."

Thiên Hà cười nhạt nói:

"Được nếu ngươi muốn thì đợi nàng ta về đây rồi đòi nhưng ta nói trước nếu anh trai nàng muốn giết ngươi chúng ta sẽ không ai quan tâm cả."

Ngọc Lan tính nói gì nhưng Hoàng Tụ đã mỉm cười nói:

"Ta sợ nàng ta chưa cần đòi mà chỉ cần để Thần Băng nghe được nàng nếu ra ý kiến ngu xuẩn này thì ngày mai chắc trong gia đình ngươi chắc chẳng còn ai sống sót cả."

Ngọc Lan tức giận nói:

"Ta chỉ vì công hội suy nghĩ mà thôi sao ai cũng quay ra công kích ta thế?"

Thiên Hà lắc đầu thản nhiên nói:

"Thiên Hà công hội từ khi nào trở thành lũ ăn cướp thế, đứng nói ra những câu ngu xuẩn như thế nữa nếu không thì không ai cứu nổi ngươi đâu, người ta có kẻ đứng sau một cái Thiên Hà công hội không là cái thá gì đâu, nói cho ngươi biết cha ta còn không dám to giọng với anh trai nàng ngươi thì giỏi rồi."

Ngọc Lan tay bắt đầu cảm thấy hơi run, lúc này nàng nóng quá lên không quan tâm quá nhiều nhưng khi bị Thiên Hà xối cho gáo nước lạnh thì tay chân lạnh buốt, dù sao người cũng chỉ có một mạng chứ đâu có nhiều.

Thiên Hà thấy nàng im miệng thì nói:

"Mọi người nể mặt ta không ai được truyền việc này ra ngoài, còn Ngọc Lan bị hạ chức xuống trưởng lão, ngươi cái gì cũng nghĩ cho công hội ta đồng ý nhưng phải nhớ một hành động ai làm có thế làm cho cả công hội phải trả giá bằng tính mạng thật sự. 

Theo nguồn tin đáng tin cậy thì hôm trước ngoài hai cái Vũ Thánh chết thảm thì còn có 1 vạn người bị hắn ta một quyền không còn mống nào cả, đó là khi hắn ta chỉ lập uy để cho em gái mình được an toàn thôi chứ chưa thực sự nóng giận đâu."

Thiên Hà thở dài nói:

"Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi Ngọc Lan."

Ngọc Lan cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Thành tựu khó khăn lắm mới đạt được lại bị vượt qua ta không cam tâm mới nóng giận như thế, xin lỗi Thiên Hà tỷ ta cũng không biết người kia nguy hiểm như thế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.