Ninh Uyên dụi dụi mắt – giấy trắng mực đen, rõ ràng là y không nhìn nhầm! Một suy nghĩ phức tạp chợt lóe lên, y lật tiếp sang tờ khác.
Ở tờ thứ hai là lời tựa của tác giả quyển sách này. Đọc xong rồi y mới hiểu – vì sao ở trang đầu tiên phải ghi như thế.
Quyển bí tịch này được viết bởi một thái giám tiền triều. Vì thái giám nọ bị thiến từ bé, nên dương mạch trong cơ thể không được phát triển đầy đủ; ngược lại, âm mạch lại vững vàng hơn nam nhân bình thường rất nhiều. Thể chất như thế dẫn đến việc luyện môn võ nào cũng không luyện sâu được – người nọ gặp phải vấn đề y như Ninh Uyên – bên này vừa luyện ra được chút nội lực thì lại chảy ra dần ở bên kia. Chỉ có điểm khác là, sự xói mòn ở hắn không rõ ràng như ở Ninh Uyên, mà vẫn có thể tích cóp được một lượng nội công nhất định.
Người thái giám viết quyển bí tịch này nhất định là một kỳ tài có một không hai. Hắn đã đọc hết mọi bí kíp võ công trong thiên hạ rồi biên tập ra một phương pháp cho thái giám có hai mạch âm dương tu luyện. Đó là dẫn nội công lần lượt chảy qua hai mạch – nội lực mà dương mạch tu được sẽ chảy qua âm mạch và ngược lại, sinh sôi không ngừng, tạo ra một vòng tuần hoàn liên tục. Cách này không những làm nội lực không bị hao phí, mà còn làm tốc độ tu luyện tăng lên nhanh chóng, nhanh hơn cách thức tu bằng một mạch thông thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/219234/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.