Thấy Hô Diên Nguyên Thần im lặng không nói gì, Ninh Uyên nghĩ là hắn đã hiểu rõ ý mình rồi, không kiềm được mà thở dài một hơi. Thực ra, từ khi nhận ra hắn đang nhìn lén mình, y đã muốn nhân dịp này để nói rõ mọi chuyện với hắn rồi. Nếu hắn không đến nỗi quá ngốc, thì sau này hai người ở với nhau cũng dễ hơn; chứ nếu... hắn vẫn "chăm sóc" y "cẩn thận" như trước, thì dù y có biết mình đến đâu chăng nữa, để lâu dài cũng không phải là chuyện hay.
Hai người không nói gì nữa, lẳng lặng đi trên con phố không người này. Hô Diên Nguyên Thần cố ý đi chậm lại nửa bước, suốt đoạn đường cứ nhìn chằm chằm vào gáy Ninh Uyên, trong lòng rối rắm loạn lên. Mãi đến khi đến gần Ninh phủ, y chẳng nói chẳng rằng nhảy lên tường viện, rồi biến mất rất nhanh.
Nhưng hắn thì không về luôn mà đứng đó trầm tư hồi lâu, rồi ngẩng lên nhìn tường viện đã không còn bóng người. Người gõ mõ đêm đi ngang qua hắn, thấy hắn mặt hầm hầm đứng đó thì hơi giật mình, tưởng hắn là kiểu người lách luật chuyện hoạt động về đêm nào đó, bèn cẩn thận nhón chân đi qua, chỉ sợ sẽ làm hắn chú ý đến mình.
---
Qua Trung thu, chẳng mấy mà trời đã lạnh đi; Nghiêm thị bèn chuẩn bị vải may quần áo mùa thu mới cho toàn phủ. Lúc trước khi Liễu thị còn cầm quyền, để thể hiện mình có tài trị gia thì khi mua xiêm áo, trừ tiền bạc theo định mức lấy từ quỹ ra, chính ả ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/1135154/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.