Chương trước
Chương sau
"Ngươi!"
"Cũng được. Nếu Phó tướng đã không hiểu rõ, thì ta cũng không ngại giảng giải cho ông nghe." Ninh Uyên phất tay áo một cái: "Vừa nãy Phó tướng đã sai người đến bẩm báo với ta rằng --- hôm nay quân doanh đóng cửa thao luyện; nhưng ta lại không thấy dấu hiệu gì của thao luyện ở đây cả.
Điều luật thứ 10 trong "Mười bảy điều luật trong Quân đội" là - "Nếu không dốc sức luyện tập trong ngày thao luyện, làm qua loa tắc trách, để toàn quân lười biếng trễ nải; thì người phụ trách đứng đầu sẽ bị cách chức điều tra. Nếu tra ra là có trách nhiệm, nhẹ thì sẽ bị phạt bổng lộc ba tháng, nặng thì cách toàn bộ chức quyền." Trường hợp của Phó tướng hôm nay rõ ràng là "lười biếng trễ nải" đó; nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì dù phụ thân ta có lòng bảo vệ, Phó tướng cũng khó mà thoát được tội danh!"
"Nực cười! Ta nói là hôm nay quân doanh đóng cửa thao luyện bao giờ!" Vương Hổ cứ tưởng Ninh Uyên nói gì - gã vốn không coi chuyện lừa phỉnh y là việc gì to tát. Gã nghĩ bụng - nếu trêu đùa một thằng nhóc mà cũng dẫn đến kết cục bị cách chức, thì đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!
Vậy nên gã mặt dày mày dạn đáp: "Ta khuyên ngươi đừng có mà nói nhăng nói cuội nữa, may ra tránh được tội "vu oan mệnh quan triều đình"!"
"Hửm? Thế nghĩa là Phó tướng chưa từng nói ra chuyện đóng cửa thao luyện ư?" Ninh Uyên cao giọng nói: "Vậy nghĩa là tên lính truyền lời kia đã làm giả quân lệnh rồi? Đó là tội chết không thể tha thứ, người này quả thật to gan!"
Dứt lời, y nhìn về hướng cổng quân doanh, muốn tìm kiếm người nọ. Đối phương đang đứng gần cổng, nghe lời y nói thì mặt mũi trắng bệch, cầu cứu nhìn Vương Hổ.
Vương Hổ cũng ngẩn ra. Gã chỉ muốn trêu đùa Ninh Uyên thôi, sao lại biến thành làm giả quân lệnh rồi? Nhưng gã cũng không ngốc, nghĩ kỹ thì sẽ thấy --- nếu gã không ra lệnh mà lính của gã lại dùng cái danh "lệnh của Vương Hổ" để đi làm việc, thì đúng là sẽ phải chịu tội làm giả quân lệnh thật. Đây là tội lớn trong quân đội, một khi điều tra, thì chín trên mười trường hợp là sẽ bị chém đầu.
Nhất thời, sắc mặt gã thay đổi liên tục. Hiển nhiên là người lính kia chỉ làm theo lệnh của gã, nếu gã phủ nhận chuyện mình đã hạ lệnh thì đối phương sẽ phải chịu tội làm giả quân lệnh - thế thì có khác nào Phó tướng là gã đã hại chết thuộc hạ?
Trong quân đội, mọi người đã cùng vào sinh ra tử với nhau, ít nhiều cũng có tình cảm. Binh sĩ lại là lớp người cực kỳ đặt nặng nghĩa khí; nếu những tướng sĩ khác biết gã đã gián tiếp hại chết thuộc hạ, thì dù gã có tiếp tục nắm giữ cương vị Phó tướng này, thì những tướng sĩ dưới trướng cũng sẽ không tuân theo gã nữa. Kể cả nếu có người lấy tội danh "bội tình bạc nghĩa" để đuổi gã xuống chức thì gã cũng phải chịu!
"Ngươi... ngươi nói bậy!" Vương Hổ trừng mắt nhìn Ninh Uyên, tức đến nghiến răng ken két. Thừa nhận đồng nghĩa với việc gã phạm luật quân, mà gã không thừa nhận thì thuộc hạ của gã sẽ bị tội - kết quả còn tệ hơn nếu gã thừa nhận.
Rõ ràng là Ninh Uyên đã đẩy gã vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, làm thế nào cũng không ổn. Hết cách, Vương Hổ chỉ đành gân cổ lên, mặt dày đáp: "Vốn là không có ai báo với ngươi là hôm nay doanh trại đóng cửa thao luyện hết! Rõ ràng là ngươi tự bịa ra, hòng bôi xấu Phó tướng ta đây và binh sĩ của ta!"
Dứt lời, mặt gã đỏ lên. Tuy đây không phải là lần đầu gã nói dối; nhưng lúc gã ra lệnh cho người lính kia, xung quanh lại có khá nhiều người. Bảo gã mặt dày bịa chuyện trước mặt nhiều người như thế, gã khó mà không xấu hổ được.
Để trông có vẻ "có lý" hơn, gã còn quát đám lính tuần tra ngoài cổng: "Các ngươi! Có ai từng nghe thấy mệnh lệnh như vậy chưa!"
"Không ạ!" Gần như là cả đám đồng thanh hô lên. Dù sao Vương Hổ cũng là thống lĩnh của họ; thân làm thuộc hạ, tất nhiên họ phải về phe chủ tướng!
Ninh Uyên gật đầu: "Ta hiểu rồi. Thì ra Phó tướng chưa hề hạ mệnh lệnh đó, cũng không có ai đến báo một câu như vậy với ta. Thực ra, Phó tướng còn nói thiếu một câu --- hôm nay vốn chẳng có thao luyện gì cả, các ông chặn ta ở cửa không cho vào chỉ là để chọc ghẹo ta thôi, phải không?"
Y đã nói thẳng ra như vậy, là muốn trở mặt hoàn toàn. Vương Hổ cũng không khách sáo nữa, hừ mạnh một tiếng: "Phải! Bản tướng đang chọc ghẹo ngươi đấy! Đừng tưởng ngươi là thiếu gia nhà Chủ soái, là có thể diễu võ dương oai trước mặt ta!
Bản tướng nói cho ngươi biết, đời này bản tướng ghét nhất là những người như ngươi! Chỉ biết dựa vào gia thế để tác oai tác quái, khinh nghèo nịnh giàu! Ngươi có thể kiêu ngạo trước mặt người khác, nhưng đừng hòng kiêu ngạo trước mặt bản tướng! Nếu ngươi không biết điều, thì đừng trách ta đây không khách khí! Bản tướng không ngại dạy dỗ con cái không nên hồn hộ Chủ soái đâu!"
"À? Vậy xin hỏi, Phó tướng định nhân danh gì để "dạy dỗ" ta thế?"
"Chỉ bằng việc ngươi nói xấu mệnh quan triều đình, là ta đã thừa sức giam ngươi lại rồi!" Vương Hổ càng nói càng đắc ý: "Thằng nhãi này, thế mà dám to gan nói muốn cách chức bản tướng! Cũng không nhìn vào bãi nướƈ ŧıểυ của mình mà soi xem, rốt cục ngươi có tổng cộng mấy cọng lông!"
"Ta thấy Phó tướng đã nhầm rồi. Ta không to gan nói bừa, mà thực sự ông sẽ bị cách chức!" Ninh Uyên phẩy tay áo một cái, nháy mắt trở nên lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta mới chỉ kể ra một trong số các tội danh của ông.
Điều thứ hai trong luật Quân đội của Đại Chu là - "Nếu không có lệnh bài ủy thác hoặc các vật phẩm có giá trị tương đương, thì các chức vị dưới Chủ soái Thủ vệ sẽ không được tự ý dẫn binh ra khỏi doanh trại. Người vi phạm sẽ bị xử tội như kẻ phản nghịch."
Điều thứ mười hai trong luật Quân đội của Đại Chu là - "Binh sĩ ở bất kỳ cấp bậc nào đều không có quyền đe dọa, nhục mạ hay đánh nhau với người có công danh. Người vi phạm sẽ bị khai trừ khỏi Quân đội."
Tuy tại hạ bất tài, nhưng ít nhiều gì cũng là học trò của trường Giang Châu, cũng có danh phận là tú tài. Còn Phó tướng thì đang dẫn đầu một đội binh sĩ, đứng ngoài phạm vi doanh trại đấy."
Vương Hổ trợn mắt há mồm, ngồi im trên lưng ngựa, không nói được lời nào. Ninh Uyên nói tiếp: "Thi đấu thuyền rồng vào tết Đoan Ngọ là tập tục đã có từ xưa của Đại Chu. Hoàng thượng đã đặc biệt hạ chỉ, lệnh cho tỉnh thành nào cũng phải tổ chức thi thuyền rồng vào dịp tết này; người đứng đầu sẽ được vào Kinh biểu diễn.
Lần này ta phụng chỉ của phụ thân, nhận nhiệm vụ lo liệu cho lần thi đấu năm nay của Ninh phủ. Thế mà Phó tướng lại tự dưng bỡn cợt ta ở đây; nếu vì sự đùa cợt của Phó tướng mà thuyền rồng của phủ ta không thể thi đấu được, thì sẽ là làm trái thánh chỉ của Hoàng thượng! Phó tướng có thể gánh cái tội này thay Ninh phủ ta được không?!"
Làm trái thánh chỉ! Mấy chuyện khác thì thôi đi, nhưng Vương Hổ không thể ngờ nổi - Ninh Uyên nói một thôi một hồi lại dẫn đến việc làm trái thánh chỉ! Đùa gì thế, thực ra Vương Hổ chưa bao giờ có ý định cản trở Ninh phủ trong đợt thi đấu năm nay cả, gã chỉ muốn dằn mặt Ninh Uyên thôi! Gã chỉ muốn xả giận thay Ninh Tương, ai dè giận xả chưa xong mà đã phải nuốt thêm một cục giận rồi! Nhất là tức mà không thể đổ lên đầu ai được!
"Phó tướng hãy nghe cho kỹ: Ba tội lớn mà ông lần lượt phạm phải này, ta sẽ bẩm báo lại với phụ thân từng tội từng tội một. Hoặc đơn giản là ta sẽ chẳng làm phiền phụ thân nữa; mà ngày sau khi vào Kinh thành, ta sẽ đích thân báo cáo với Cảnh Quốc công phủ, hỏi xem có phải bây giờ Đại Chu trị quân lỏng lẻo như vậy thật không! Ta với thế tử của Cảnh Quốc công phủ cũng coi như là có quen biết, hẳn là Cảnh Quốc công sẽ nể mặt mà trả lời ta!"
Vương Hổ hoàn toàn choáng váng. Cảnh Quốc công ư! Sao lại thế được, chẳng lẽ thằng nhóc trước mắt gã thực sự có quan hệ với Cảnh Quốc công ư?!
Thế hệ trước của Cảnh Quốc công bây giờ là Đại nguyên soái nắm giữ phần lớn binh mã của Đại Chu, trị quân cực kỳ nghiêm minh. Cảnh Quốc công bây giờ cũng được thừa hưởng từ đời cha chú, tuy không làm nguyên soái nữa, nhưng vẫn là người mà giậm chân một cái là có thể làm chao đảo quân đội toàn quốc. Nếu người đó biết việc này thật... thì chắc chắn Vương Hổ sẽ phải chịu quả đắng!
Đúng như Ninh Uyên nói - giờ gã tự ý dẫn binh ra trại, lại còn đe dọa học trò văn sĩ... Chết tiệt, thằng nhóc này còn là tú tài! Lại còn thông thạo luật Quân đội Đại Chu như thế! Gã làm lính đây mà cũng không thuộc hết này!
Giờ gã có chống chế thế nào cũng vô ích, vì thực sự là gã đang dẫn một đội lính ra ngoài phạm vi doanh trại. Chùy nanh sói của gã còn ở kia, dấu vết nó lún xuống đất cũng là một bằng chứng không thể chối cãi cho việc gã đã ra tay. Dù gã có mặt dày cỡ nào đi nữa, thì cũng chưa đến mức trợn mắt nói phét trước mặt bao thuộc hạ thế này.
Sắc mặt Vương Hổ lúc trắng lúc xanh. Ninh Uyên phất tay áo, không để ý đến hắn nữa, quay người bước lên xe ngựa, bảo Chu Thạch: "Chúng ta đi thôi."
Chu Thạch hiểu ý, vung roi ngựa lên. Khi xe ngựa bắt đầu di chuyển, toàn thân Vương Hổ run lên --- Gã không thể để Ninh Uyên đi như thế được, nếu không... Nếu y thực sự làm như đã nói, thì chắc chắn chức quan của gã sẽ không còn nữa!
Vương Hổ lập tức nhảy xuống ngựa, chạy vội đến trước xe ngựa, giữ dây cương lại, la lên: "Xin công tử dừng bước!"
Ninh Uyên vén mành cửa sổ lên: "Sao vậy? Phó tướng còn gì muốn chỉ giáo ư?"
"Chuyện này, chuyện này... Chắc là chúng ta đã hiểu nhầm nhau rồi." Vương Hổ cười gượng, quát gọi một binh sĩ đang ngẩn ra ở kia đến: "Phó quan Trương, cút lại đây cho ông!"
Một binh sĩ trung niên lập tức xuống ngựa chạy tới, khom lưng cười nói với Vương Hổ: "Phó tướng gọi ta ạ?"
"Thứ đáng chết này!" Không chút suy nghĩ nào, Vương Hổ giáng bàn tay to như quạt bồ của mình vào mặt người nọ, mạnh đến nỗi đối phương bị hất thẳng lên trời, lăn một vòng mới ngã sõng soài xuống đất.
"Không phải ngươi nói với bản Phó tướng là có người quấy rối ngoài cổng trại sao! Đến Ninh công tử mà ngươi cũng không nhận ra, làm ta mất mặt như vậy! Đồ ăn hại!" Dứt lời, gã lại đá mấy phát vào mông người nọ.
Những binh lính khác xung quanh đều há mồm trợn mắt --- không ai ngờ vị Phó tướng này lại trở mặt nhanh hơn lật sách như vậy! Lại còn hành động như thế, rõ ràng là muốn đổ hết tội lên đầu người phụ tá kia!
Phó quan Trương là tâm phúc của Vương Hổ, đương nhiên là biết ý định của Phó tướng nhà mình. Vậy nên dù cảm thấy rất uất ức, mông cũng rất đau, nhưng hắn không thể không phối hợp diễn kịch với Vương Hổ: "Ôi chao! Phó tướng đừng đánh nữa, thuộc hạ trí nhớ kém là được chứ gì!"
Kêu một hồi, hắn lại quỳ lạy về phía xe ngựa, cáo lỗi với Ninh Uyên: "Ninh công tử đã hiểu lầm Phó tướng rồi! Phó tướng nghĩ là có người đến gây chuyện với quân doanh, nên mới dẫn binh ra trừng phạt kẻ phạm pháp! Ai dè đó lại là Ninh công tử... Tiểu, tiểu nhân thay Phó tướng nhận tội với thiếu gia!" Dứt lời, hắn dập đầu như giã tỏi.
"Hửm...?" Ninh Uyên cố ý kéo dài giọng, nhìn sang Vương Hổ: "Phó tướng à, hóa ra ý ông là thế hả?"
"Haha... Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi." Vương Hổ xoa xoa tay một cách hết sức nịnh bợ, cười cười nói: "Bản.. Chú Vương của công tử cũng chỉ bị người xấu che mắt thôi, nên mới gây ra một loạt hiểu lầm như thế, chứ không có ý gì đâu. Không phải công tử đến đây để tìm người chèo thuyền đó sao? Mời công tử vào trong, chúng ta vào chính sảnh nói chuyện! Chú Vương sẽ gọi tất thảy tráng hán mạnh mẽ nhất đến, tùy ngươi lựa chọn!"
Lý do thoái thác này của Vương Hổ cực kỳ mâu thuẫn, nói đi nói lại cũng là để tìm một bậc thang xuống cho mình mà thôi. Nhưng nãy giờ Ninh Uyên nói vậy cũng chỉ là để dọa gã, ép cho gã không còn mặt mũi để ra uy nữa; giờ thấy gã đã xuống nước rồi thì y cũng không cần cố chấp bám theo. Y buông mành xuống, nói thuận theo gã: "Vậy thì đi thôi."
"Được!" Vương Hổ cúi đầu khom lưng, nói với đám binh lính đã dại người ra ở kia: "Còn chờ gì nữa! Không mau mở cổng ra mời Ninh công tử vào!"
---
Trong xe ngựa, Hô Diên Nguyên Thần không nhịn được cười: "Ngươi gọi ta đến vốn là để ra oai với đám binh lính này, nhưng xem ra cái miệng của ngươi còn có ích hơn nhiều. Cái gì gọi là "không đánh mà lui"... cuối cùng hôm nay ta cũng được chứng kiến rồi."
Ninh Uyên liếc nhìn hắn: "Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?"
"Tất nhiên là không." Hắn giơ tay lên: "Ta chỉ đang cảm thán thôi! Cuối cùng cũng được tận mắt thấy thế nào là "quân tử động khẩu không động thủ" rồi! Ngươi dùng lời nói cũng có thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, xem ra kẻ hùng hục xông ra cản chùy như ta lại thành người thô thiển rồi." Hắn dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Nhưng ta thấy người nọ cũng chỉ giỏi nói mà thôi, chứ không thực sự có ý đồ gì. Ngươi làm gắt như thế, chỉ sợ lại kết thêm oán thù."
"Ta không thiếu kẻ thù, nhưng chưa từng sợ ai." Y đáp: "So với việc sợ người khác đến trả thù mình, chẳng thà ngươi cứ làm người ta sợ ngươi mà không dám đến trả thù đi."
---
Xe ngựa dừng lại trong sân lớn của quân doanh. Vương Hổ hầu Ninh Uyên xuống xe, rồi nói với Hô Diên Nguyên Thần xuống theo y: "Anh bạn nhỏ này, ngươi tên là gì? Ngươi giỏi võ thật đấy --- ta đã dùng đôi chùy sắt nanh sói kia được mấy năm, chỉ có ngươi là dùng tay không cản được nó!"
Hô Diên Nguyên Thần cười cười, cúi người hành lễ: "Nguyên mỗ chỉ là cận vệ của Ninh công tử thôi, chỉ là chút công phu mèo quào, Phó tướng đã quá lời rồi."
Vương Hổ không nói thêm nữa, mời Ninh Uyên vào doanh trướng của gã nghỉ ngơi, rồi lập tức ra ngoài triệu tập người. Gã làm việc rất nhanh, chẳng mấy mà đã gọi hết những tráng hán cường tráng nhất trong doanh trại đến. Ai nấy đều ở trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh, đứng xếp thành một hàng trước doanh trướng --- tựa như thịt ngon xếp sẵn trên giá, mặc cho Ninh Uyên lựa chọn.
Ninh Uyên nghiêm túc soi hai lượt, chọn ra 18 tay chèo thuyền, còn chọn thêm hai người tháo vát nữa --- một đánh trống ở đầu thuyền, một cầm lái ở cuối thuyền.
Xong việc, Ninh Uyên định về phủ ngay; ai dè lại bị Vương Hổ ngăn lại.
"Phó tướng còn gì chỉ dạy?" Tay Ninh Uyên siết lại trong ống tay áo.
Y cứ tưởng Vương Hổ định kiếm chuyện với mình, ai dè gã lại sờ sờ mũi, chỉ vào Hô Diên Nguyên Thần đứng sau y: "Không có gì không có gì, ta chỉ muốn bàn luận một phen với cận vệ kia của Ninh công tử thôi."
"Bàn luận?" Y quay lại nhìn hắn.
"Gần đây đất nước thái bình, lâu lắm không có chiến sự rồi. Ta ở quân doanh huấn luyện mãi đám binh sĩ kia, làm lâu rồi cũng ngứa tay ngứa chân." Vương Hổ siết nắm đấm, mạnh đến độ nghe được tiếng khớp xương gã kêu lách cách: "Vừa nãy ta đã thấy thân thủ của cận vệ kia rồi, thực sự là rất tốt. Ninh công tử cho ta đấu với người đó hai chiêu được không, coi như là cho ta giãn gân chút?"
Dứt lời, gã lại nhìn sang Hô Diên Nguyên Thần: "Nếu ngươi đã làm hỏng thiết chùy của ta, thì cũng phải đền chút chứ nhỉ! Ngươi đánh với ta hai chiêu thì ta sẽ không đòi nợ nữa. Thiết chùy kia làm bằng thép luyện đấy, đắt lắm!"
Trừ việc ham mê nhậu nhẹt ra thì Vương Hổ cũng là kẻ cuồng võ đến si mê. Chỉ là --- trong quân doanh chẳng có kẻ thù để gã ra tay, binh lính thường thì không phải là đối thủ của gã, gã lại không dám trêu vào Ninh Như Hải... Nay vừa thấy thân thủ của vị "cận vệ của Ninh Uyên" kia mà gã đã líu lưỡi, nên sao có thể thả người đi dễ vậy được!
"Chuyện này... e là..." Ninh Uyên đang muốn từ chối thay Hô Diên Nguyên Thần, ngờ đâu đối phương lại chủ động đứng dậy, trông rất thoải mái: "Phó tướng định tỷ thí ở đâu?"
"Cái này thì dễ, bọn ta có võ trường chuyên để thi đấu!" Thấy Hô Diên Nguyên Thần đồng ý, Vương Hổ cực kỳ vui mừng, lập tức đứng bật dậy, hai tay đấm thùm thụp vào ngực mình.
Ninh Uyên cũng hết cách, thấy Hô Diên Nguyên Thần có vẻ rất hào hứng thì không cản nữa. Bọn họ đến một võ đài thi đấu trong quân doanh --- nơi đó được làm cao hơn mặt đất, bốn phía chăng cọc, trông rất chuyên nghiệp.
Mỗi bên đài có một giá vũ khí, nhưng không có vũ khí sắc, phần lớn chỉ là gậy gộc các loại, hẳn là sợ vũ khí sắc sẽ vô tình làm người thi đấu bị thương. Vương Hổ phóng khoáng cởϊ áσ ra - gã thực sự là một tráng hán lưng hùm vai gấu, không chỉ có râu ria lùm xùm trên cằm mà trên ngực cũng đầy lông, bắp tay hẳn là to ngang với hông của Ninh Uyên. Gã bước đến giá vũ khí trước, chọn một cây côn dài cầm vừa tay, vun vút múa thử hai đường; rồi mới ngoắc ngoắc tay với Hô Diên Nguyên Thần.
Hô Diên Nguyên Thần nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, lấy cây tiêu sắt từ sau hông mình ra như đang làm ảo thuật, ra dấu mời với Vương Hổ.
Hiển nhiên là Vương Hổ rất ngạc nhiên với vũ khí khác lạ của đối phương, ngạc nhiên rõ ra mặt, nhưng tuyệt không có ý coi thường đối thủ. Gã lập tức hét lớn một tiếng, vung côn thật mạnh về phía Hô Diên Nguyên Thần!
Rõ ràng là trừ chùy sắt ra, trường côn cũng là sở trường của Vương Hổ. Gã vung côn liên tục, gần như lia hết mọi ngóc ngách của võ đài, làm đối thủ không còn chỗ để trốn. Hơn nữa, trường côn vung lên cũng tạo ra gió mạnh, làm tóc của Ninh Uyên đứng ngoài cũng bay tán loạn. Y không khỏi lo lắng, nhìn sang Hô Diên Nguyên Thần.
Tuy Vương Hổ rất cường tráng, nhưng nếu so về chiều cao thì gã và Hô Diên Nguyên Thần không kém nhau nhiều lắm. Nhưng nếu so về cơ bắp, thì trông hắn chỉ bằng hơn nửa gã - dù hắn không phải là kiểu người gầy yếu. Trông tư thế của gã cứ như diều hâu bắt gà con vậy.
Tiêu sắt trong tay Hô Diên Nguyên Thần quay ba vòng, đôi mắt sắc bén của hắn chợt lóe lên, nhanh như chớp điểm lên ba điểm trước mặt!
Ba tiếng "cách" liên tục vang lên, bóng côn bao trùm khắp võ đài nãy giờ thoắt cái biến mất, hiện ra rõ ràng hình ảnh bên trong --- trường côn trong tay Vương Hổ bị tiêu sắt của Hô Diên Nguyên Thần cản lại, hai người im lặng đứng bên trong.
"Oa! Thế mà hắn phá được Lưu Tinh Côn* của Phó tướng kìa! Trường côn kia là vũ khí thứ hai của Phó tướng đấy, dù là Chủ soái thì cũng phải cố gắng mới đỡ được!" Đám binh sĩ vây xem xung quanh lập tức ồ lên.
*Lưu tinh côn (流星棍): côn (vung) nhanh như sao băng?
Ninh Uyên thấy chiêu thức này của Hô Diên Nguyên Thần quen lắm - dường như với cây tiêu sắt kia, hắn có thể phát hiện ra điểm yếu của đối phương rất dễ dàng, rồi nhẹ nhàng phá hủy nó. Mấy tháng trước, trong lầu Thủy Tạ ở hành cung, hắn cũng đã làm như vậy --- điểm nhẹ một cái là chọc thủng được trận pháp của y.
"Giỏi!" Vương Hổ hét lớn một tiếng, lại vung côn lên, quét về phía dưới của đối phương. Hô Diên Nguyên Thần khẽ hô, lập tức chống tiêu sắt xuống đất, toàn thân chống ngược lên trời, làm ra một cú lộn mèo tiêu chuẩn.
"Phó tướng lộ yếu điểm rồi!" Hắn cười sang sảng, tiêu sắt khẽ gõ lên đỉnh đầu Vương Hổ một cái trong khoảng khắc sượt qua gã. Toàn thân Vương Hổ lập tức run lên, dường như đột nhiên không thể đứng vững, đổ ập xuống như tháp sắt, mặt mũi dính đầy bụi đất.
"Giỏi lắm! Nhưng ta vẫn còn sức!" Gã quệt tay lau mặt, nhanh nhẹn đứng lên: "Tiếp đi!" Đoạn đánh móc về gáy Hô Diên Nguyên Thần.
Hai người so chiêu liên tục, gặp chiêu phá chiêu, nhanh đến mức nhìn như hai cái bóng, làm người xem bên dưới chỉ biết trợn mắt há mồm. Thậm chí Chu Thạch còn không kìm được mà nói nhỏ với Ninh Uyên: "Thiếu gia à, võ công của Hô Diên hoàng tử giỏi thật đấy! Ta còn không nhìn rõ được chiêu thức của phó tướng Vương, thế mà hắn còn có thể đánh lại!"
Ninh Uyên không nói gì, vì chính y bây giờ cũng đang giật mình. Tuy Vương Hổ rất cường tráng, nhưng tốc độ di chuyển không chậm chút nào, ngược lại còn rất linh hoạt. Nhờ có nội công trong người nên y có thể nhìn rõ mỗi chiêu thức của hai người kia, nhưng y cũng biết --- nếu đổi lại là y thì y cũng rất dễ lộ ra sơ hở, rồi bị Vương Hổ đánh bại; chứ không thể thong dong ứng đối như Hô Diên Nguyên Thần được.
Y biết trình độ võ công của hắn rất cao, nhưng không ngờ là cao đến mức đó. Hắn mới có 17 tuổi mà! Chẳng lẽ hắn luyện võ từ trong bụng mẹ sao!
---
Sev: ... Các cháu có thể ngưng bàn về luật và võ thuật được không huhuhu.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.