Chương trước
Chương sau
"Thưa Quận chúa! Không thấy Uyển Nghi quận chúa đâu!" Trong tiền viện, một nha hoàn của Uyển Nghi quận chúa lảo đảo chạy vào, quỳ sụp xuống chân Chiêu Nghi quận chúa, bật khóc nức nở.
Lúc bấy giờ, bà đang trò chuyện với Thẩm thị, nghe vậy thì sửng sốt. Vừa nãy Uyển Nghi nói với bà là ở đây ồn quá nên ra ngoài hít thở không khí; bà còn đang không hiểu sao nàng đi lâu thế, ai ngờ... nha hoàn của nàng lại mang về tin như vậy,
Bà giật mình: "Là sao?! Uyển Nghi ra ngoài đi dạo mà, không phải ngươi luôn đi theo nó đấy ư? Sao tự dưng lại không thấy người đâu?!"
"Nô tỳ không biết!" Nha hoàn nọ khóc nấc lên: "Vốn là nô tì đang theo quận chúa đi dạo ở hậu hoa viên thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quế. Quận chúa nói muốn đi xem hoa quế, nhưng nô tì nghĩ mùi đó rất kỳ lạ... Rồi tự dưng người nô tỳ nhũn ra, không hiểu sao lại ngủ mất. Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm giữa đường, không thấy quận chúa đâu nữa!"
"Cái gì!" Chiêu Nghi quận chúa vỗ bàn thật mạnh: "Chẳng lẽ có người cố ý hãm hại sao!"
Cái đập bàn này làm tất cả mọi người đang ngồi bàn chủ vị phải chú ý – bao gồm Thẩm thị, Ninh Như Hải, Tư Không Việt và Tư Không Húc – người lúc này đã rời đi. Tư Không Việt không hiểu gì cả, bèn hỏi: "Biểu cô mẫu à, có chuyện gì vậy ạ?"
"Không thấy Uyển Nhi đâu!" Chiêu Nghi quận chúa vội vàng đứng lên, nói với Ninh Như Hải: "Ninh đại nhân, tỳ nữ này nói vừa trúng thuốc mê ở hậu hoa viên của Ninh phủ, tỉnh lại thì không thấy Uyển Nhi đâu nữa! Rốt cục là chuyện gì đây!"
"Hả?!" Ninh Như Hải sợ hãi quá đỗi: "Sao lại có chuyện đó được? Trong phủ tại hạ làm gì có mê dược, quận chúa nghĩ lầm rồi phải không?"
"Ý Ninh đại nhân là nha đầu này nói dối à?" Chiêu Nghi quận chúa nhíu mày: "Đây là thiếp thân nha hoàn của Uyển Nhi đấy, chẳng lẽ nó lại hãm hại chủ tử của chính mình để vu oan cho Ninh phủ?"
"Xin Quận chúa bớt giận, lão thân nghĩ Uyển Nghi quận chúa là một người sống sờ sờ ra đó, sao lại đột nhiên không thấy được. Có lẽ quận chúa đang ở đâu đó trong Ninh phủ thôi, mà Ninh phủ lại không lớn, ta sai người đi tìm là được." Thẩm thị vội giảng hòa, nhưng lưng bà lại ớn lạnh – hôm nay là lễ mừng thọ của bà, nếu Uyển Nghi quận chúa thực sự bị gì đó khi ở trong Ninh phủ... thì ngày lễ này sẽ hỏng bét!
"Xin Ninh đại nhân cho người tìm kỹ một chút." Tư Không Việt cũng lạnh mặt nói. Uyển Nghi quận chúa là biểu muội của hắn, nên đương nhiên hắn muốn ra dáng huynh trưởng – có thế mới lấy lòng Chiêu Nghi quận chúa được: "Nếu biểu muội của bổn điện có mệnh hệ gì, thì bổn điện sẽ là người đầu tiên bắt ông về chịu tội!"
Ninh Như Hải vuốt mồ hôi trên trán rồi gọi quản gia lại, thuật lại sự việc cho đối phương nghe rồi sai ông ta cho người đi tìm kiếm. Quản gia vâng lời, chưa kịp xoay người rời đi thì Liễu thị đã bưng một ly rượu tới, ra vẻ muốn mời mấy người trên bàn chủ vị một ly. Thấy sắc mặt họ rất khó coi, ả vờ kinh ngạc hỏi: "Sao vậy lão gia? Có chuyện gì thế?"
Quản gia lập tức kể lại việc mất tích của Uyển Nghi quận chúa cho ả nghe. Ai ngờ Liễu thị lại cười nhẹ: "Quản gia không cần đi đâu. Uyển Nghi quận chúa vẫn yên lành mà."
Nghe ả nói vậy, Chiêu Nghi quận chúa lập tức nhìn sang, thở phào nói: "Tam phu nhân nhìn thấy Uyển Nhi rồi ư?"
"Không phải tự ta thấy." Liễu thị đáp: "Là Tương Nhi thấy. Lúc nó đi từ hậu viện về, có nói là thấy hình như Uyển Nghi quận chúa đã say, được người dẫn đến khu phòng phía Đông để nghỉ ngơi."
"Hóa ra là vậy." Thẩm thị vỗ ngực một cái: "Không sao là tốt rồi. Rượu hôm nay khá mạnh, hẳn là nữ nhi không quen uống."
"Không đúng!" Nghe Liễu thị nói xong, Chiêu Nghi quận chúa không hề thả lỏng mà còn căng thẳng hơn: "Xưa nay Uyển Nhi không hề uống rượu, đêm nay lại càng không chạm vào một giọt rượu nào, sao có thể say được! Vừa rồi nha hoàn kia nói ngửi thấy mùi hoa quế rồi mới bất tỉnh, rõ ràng là thuốc mê mà!" Dứt lại, bà vội bảo Liễu thị: "Rốt cục là ai đỡ Uyển Nhi đến Đông sương?!"
"Ta không hỏi. Hay là ta gọi Tương Nhi đến nhé, để quận chúa tự hỏi nó xem." Liễu thị đảo mắt, quay lại gọi: "Tương Nhi, qua đây!"
Ninh Tương lập tức bước đến. Chưa đợi hắn hành lễ, Chiêu Nghi quận chúa đã vội nói: "Ngươi thấy có người đỡ Uyển Nhi đến Đông sương phải không? Là ai dẫn nó đi?"
"Chuyện này..." Ninh Tương chần chừ đáp, ra vẻ muốn nói lại thôi. Ninh Như Hải nhìn mà bực mình: "Thằng nhóc này! Đã nhìn thấy gì thì mau nói ra!"
"Vừa nãy con, con thấy Tam đệ đỡ Uyển Nghi quận chúa đi." Ninh Tương khẽ cắn môi, mở miệng đáp: "Con thấy hình như bọn họ rất thân mật, nửa ôm nửa đỡ nhau, nghĩ là họ quen nhau đã lâu nên không đứng ra ngăn cản. Giờ nghĩ lại... Thì dáng vẻ quận chúa lúc đó rất kỳ quái, dường như là đã bất tỉnh..."
"Cái gì! Uyển Nhi đi với nam nhân ư!" Chiêu Nghi quận chúa suýt thì ngất đi.
Ninh Như Hải đập bàn thật mạnh: "Thằng nghịch tử này! Nó có biết nó đang làm gì không!"
Vì chuyện Uyển Nghi quận chúa mất tích nên ai ai ở đây cũng rất hoảng hốt, thậm chí không kịp nghĩ lại lời giải thích đầy chỗ hở của Ninh Tương nữa. Liễu thị lợi dụng chính điểm này đây - ả chợt hô lên: "Trời ạ! Đừng nói là quận chúa uống say rồi bị, bị Ninh Uyên..."
Nói được nửa câu thì ả dừng lại, vì hiển nhiên --- kết hợp lời Ninh Tương nói và lời của nha hoàn nọ thì mọi người đều tưởng tượng ra được vế sau rồi. Một thiếu niên trẻ tuổi hừng hực sức sống đánh thuốc mê một thiếu nữ rồi dẫn đến một căn phòng vắng, thì sau đó sẽ làm gì... Ai cũng có thể nghĩ ra được.
Mặt Chiêu Nghi quận chúa thoắt cái xám trắng, Ninh Như Hải tức đến độ toàn thân run lên, nhất thời muốn chém Ninh Uyên thành ngàn vạn mảnh. Tư Không Việt tỏ ra giận dữ nhất, quát vào mặt Ninh Như Hải: "Ninh đại nhân! Ông còn chờ gì nữa, mau đến Đông sương bắt kẻ gian lại!"
Phải rồi! Ninh Như Hải run rẩy. Dù Đại Chu không có hình phạt tru di cửu tộc vì tội liên đới, nhưng nếu gã có thái độ bao che hay thiên vị khi xử lý chuyện này, thì khó tránh được tội dung túng phạm nhân. Vậy nên gã vội ôm quyền với Chiêu Nghi quận chúa: "Xin quận chúa yên tâm, nhất định hạ quan sẽ bắt thằng nghịch tử đó lại! Nếu nó thực sự dám làm chuyện trời đất khó dung đó, ta sẽ tự tay xử nó tại chỗ!" Rồi dẫn đầu đám người lao ra ngoài.
Liễu thị và Ninh Tương không hẹn mà cùng cười khẩy – sao chúng có thể bỏ qua cảnh Ninh Uyên bị bắt tại chỗ là đang nằm cùng giường với Uyển Nghi quận chúa được? Và cả cảnh Ninh Như Hải đánh y đến máu văng ba thước nữa? Thế nên chúng vội vàng bám theo Ninh Như Hải.
Đương nhiên là Thẩm thị, Chiêu Nghi quận chúa và Tư Không Việt cũng đi theo. Thấy mọi người ở bàn chủ vị rời đi, các tân khách khác thích xem náo nhiệt cũng hối hả bám theo – tuy phần lớn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Thành ra kết cục là – một đám người rồng rắn nối đuôi Ninh Như Hải đi thẳng đến khu phòng phía Đông.
Đoàn người vừa mới bước vào sân của Đông sương, Ninh Tương đã vội bước lên trước, chỉ vào cánh cửa đang bị khóa của một căn phòng nhỏ - như thể sợ Ninh Như Hải không tìm thấy vậy: "Chính là ở đây! Tam đệ đã đỡ Uyển Nghi quận chúa vào đây!"
"Uyển Nhi! Uyển Nhi của ta ơi!" Trong chớp mắt thấy cánh cửa bị khóa chặt, Chiêu Nghi quận chúa đã òa khóc lên, khóc đến đứt từng khúc ruột – đường như bà thấy con gái bảo bối của mình đã không thoát khỏi số mệnh bị làm nhục rồi. Sắc mặt Ninh Như Hải và Thẩm thị cũng thoắt cái trắng bệch đi. Dường như tất cả đều không nghĩ đến một chuyện – vì sao trong phòng có người mà ngoài cửa lại bị khóa?
Quản gia sai mấy gia đinh chuẩn bị phá cửa, nhưng Ninh Như Hải không đợi được nữa. Gã vận nội công lên, vỗ một cái phá vỡ khóa cửa rồi xông vào phòng đầu tiên.
Nhưng... cảnh tượng trong phòng lại làm gã sửng sốt.
Trong phòng không thắp đèn, nhưng nhờ ánh sáng của đèn lồng bên ngoài, gã vẫn thấy hết được mọi thứ trong đây. Gã thấy Ninh Uyên đang tựa vào chiếc bàn tròn giữa phòng ngủ thiếp đi, áo xống vẫn chỉnh tề. Mà xung quanh... lại không có ai nữa.
"Uyển Nhi! Uyển Nhi con ơi!" Chiêu Nghi quận chúa gào khóc, lảo đảo chạy vào phòng. Rồi bà cũng sững sờ hệt như Ninh Như Hải – trong căn phòng rộng lớn này, trừ Ninh Uyên ra thì chẳng thấy bóng dáng con gái bảo bối của bà đâu!
"Súc sinh! Mày giấu Uyển Nghi quận chúa đi đâu rồi!" Ninh Như Hải xông lên, xách Ninh Uyên lên lay y dậy. Dường như lúc này y mới mơ màng tỉnh lại, thấy phụ thân mình đang nóng giận thì chẳng hoảng hốt chút nào, chỉ buồn ngủ đáp: "Phụ thân đến rồi đấy à? Con uống nhiều quá nên vào đây nghỉ ngơi, chẳng biết đứa vô liêm sỉ nào lại khóa cửa ngoài vào, hại con không ra được. Suýt nữa con tưởng mình bị giam đến sáng đấy."
"Cái gì? Mày nói trong đây chỉ có mình mày?" Thấy vẻ mờ mịt của Ninh Uyên, Ninh Như Hải vô thức buông lỏng tay.
"Tất nhiên rồi, tự phụ thân cũng thấy đấy." Y cúi đầu nhìn cổ áo mình: "Phụ thân có thể thả ra trước không? Con khó chịu đấy."
Nhất thời, Ninh Như Hải hoàn toàn ngây ngẩn. Ninh Tương nói Ninh Uyên mang Uyển Nghi quận chúa vào đây, nhưng thực tế ở đây chỉ có mình Ninh Uyên. Rốt cục là sao?
Cảnh tượng này cũng làm Liễu thị và Ninh Tương – vừa bước vào – trợn tròn mắt. Ninh Tương nói ngay: "Không thể nào... Rõ ràng Uyển Nghi quận chúa đã..."
Hắn chỉ thẳng vào Ninh Uyên: "Rõ ràng ngươi đã giấu quận chúa đi rồi! Nói mau, ngươi giấu người ở đâu?!"
Ninh Uyên lạnh lùng đáp: "Nhị ca, chắc ngươi say quá nên nói bậy rồi. Ta chưa từng gặp Uyển Nghi quận chúa, sao có thể giấu người đi đâu được? Các người cũng thấy rồi đấy – ta bị kẻ tiểu nhân khóa cửa nhốt trong đây, nếu trong phòng này có người thật, thì chắc ta phải có yêu thuật mới giấu người đi được mất!"
Phải rồi.
Nghe Ninh Uyên nói lại hai lần, Ninh Như Hải mới nhớ ra – vừa nãy lúc bọn họ đến, đúng là cửa bị khóa từ ngoài thật. Nếu cửa đã bị khóa, trong phòng lại chẳng có chỗ nấp, thì Ninh Uyên có thể giấu quận chúa đi đâu được? Lời giải thích có lý duy nhất chính là – trước giờ chỉ có mình Ninh Uyên ở đây.
Ninh Tương cũng ngẩn ra. Khóa cửa ngoài là ý tưởng của Ninh Bình Nhi và Tư Không Húc, nhằm tránh cho Ninh Uyên tỉnh lại giữa đường rồi chạy mất. Đến lúc chuyện xảy ra, mọi người sẽ quá chú ý đến việc Ninh Uyên và Uyển Nghi quận chúa cùng ở trong một phòng, đến việc danh tiết của quận chúa bị hủy; mà sẽ không để ý đến chi tiết vặt vãnh này.
Nhưng cũng chính chi tiết nhỏ này... lại là chứng cớ hoàn hảo để Ninh Uyên chứng minh sự trong sạch của mình.
"Ninh Tương, rốt cục là sao đây?! Không phải ngươi nói đã tự mắt thấy Uyển Nghi quận chúa ở với Ninh Uyên sao?" Ninh Như Hải mắng Ninh Tương.
"Việc này... Con..." Ninh Tương cũng hoang mang hết sức, không biết đáp sao cho phải. Hắn cũng không hiểu – rõ ràng cửa đã bị khóa rồi mà, sao giờ lại không thấy quận chúa đâu? Chẳng lẽ thuộc hạ của Tứ hoàng tử làm ăn tắc trách đến thế à, khóa cái cửa cũng không xong?
"Còn thế nào được nữa? Ta thấy Tương Nhi chỉ uống say nên nói bậy thôi, vốn là Uyển Nghi quận chúa không hề ở đây." Thấy chuyện mình lo lắng nhất đã không xảy ra, Thẩm thị thở phào một tiếng, đồng thời cũng khó chịu với kẻ đầu sỏ của chuỗi hiểu lầm lớn này. Cộng với chuyện Kim sợi y làm bà càng thấy tính tình Ninh Tương quá hấp tấp, liền tức giận nói: "Giờ ta mới nghi ngờ đây – Uyên Nhi luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với quận chúa được!"
"Tổ mẫu..." Thấy sắc mặt Thẩm thị quá khó coi, Ninh Tương cực kỳ hoảng hốt, không biết đáp sao cho phải, liền quay lại nhìn Liễu thị.
Từ khi thấy trong phòng chỉ có mình Ninh Uyên, Liễu thị đã biết mưu kế này hỏng rồi. Nhưng ả không cam lòng để y thoải mái như vậy, lại càng không tin y có thể biết trước kế hoạch của bọn ả. Ả cố nghĩ là quận chúa vẫn đang ở trong phòng này, chỉ là bị y giấu đi thôi... Ả nhìn khắp nơi, nhìn bàn nhìn ghế, nhìn đến cái giường bên kia. Trực giác nói cho nàng biết – nhất định là y đã giấu người dưới gầm giường!
"Lão phu nhân, con tin là Tương Nhi không nhìn nhầm!" Liễu thị tự cho là mình đã nhìn thấu thủ thuật của Ninh Uyên, vội vàng thanh minh: "Không chừng quận chúa vẫn đang ở đây, chỉ là bị giấu dưới..."
Ả đang định bảo họ lục soát gầm giường thì đột nhiên, một giọng trong trẻo vọng lên từ phía ngoài:
"Thì ra mẫu thân đang ở đây ạ?"
"Uyển Nhi!" Lòng Chiêu Nghi quận chúa đang nóng như lửa đốt vì không tìm thấy con gái, nay nghe thấy giọng nói nọ thì toàn thân run lên, lập tức quay ra nhìn - chỉ thấy con gái mình đang an lành đứng đó cùng một ma ma. Bà nhào ngay đến, kéo tay con nhìn từ trên xuống dưới: "Con không sao chứ! Tự dưng chạy đi đâu vậy, làm nương sợ muốn chết!"
Sự xuất hiện đột ngột của Uyển Nghi quận chúa làm tất cả mọi người chú ý đến. Liễu thị và Ninh Tương đồng thời trợn tròn mắt – tình hình đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ!
"La ma ma? Sao lại là ngươi?" Thấy người đi cùng Uyển Nghi quận chúa là người bạn già đã phục vụ mình bấy lâu nay, Thẩm thị ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại ở cùng quận chúa?"
"Nô tỳ bất ngờ tìm thấy quận chúa bất tỉnh ở ngoài Thọ An đường." La ma ma đáp: "Không biết có chuyện gì nên nô tỳ đã đưa quận chúa vào phòng nghỉ tạm. Vốn nô tỳ định báo cho lão phu nhân để mời đại phu đến xem, nhưng một lúc sau thì quận chúa đã tự tỉnh rồi. Thấy không có gì đáng ngại nên nô tỳ liền đưa nàng đến tiền viện, sau lại nghe nói mọi người đã đến Đông sương, nên lại đến đây."
"Mẫu thân yên tâm, Uyển Nhi không sao cả, chỉ là không hiểu sao lại ngất ở ven đường thôi. May là có ma ma này phát hiện ra sớm, nếu không... không biết là sẽ xảy ra chuyện gì." Uyển Nghi nhẹ giọng an ủi Chiêu Nghi quận chúa – người vẫn đang lo lắng kiểm tra khắp người mình.
"Không sao là tốt rồi." Thẩm thị gật đầu: "Nhưng không thể qua loa được, cứ phải mời đại phu đến xem thôi."
Làm ầm lên như vậy, hóa ra chỉ là một sự hiểu nhầm. Ninh Như Hải thở dài một hơi, đồng thời hơi giận Ninh Tương – thằng nhóc này chưa nhìn kỹ mà đã nói lung tung, nhất là còn tạo thêm phiền toái cho gã! Gã không nói gì, chỉ hừ một tiếng thật mạnh với mẹ con Liễu thị đang đứng bên.
Mặt Liễu thị sầm xuống. Ả biết hôm nay họ khéo quá thành vụng rồi – không chỉ không diệt trừ được Ninh Uyên, mà còn làm Ninh Như Hải và Thẩm thị có ấn tượng không tốt về mình. Ả thầm mắng Tư Không Húc té tát – đúng là hoàng tử không được sủng ái mà, đến cả thuộc hạ cũng không được việc! Chuyện tốt chẳng thấy đâu, thất bại thì liên tiếp!
Đám khách đến hóng chuyện cách đó không xa cũng đã nhận ra là chẳng có chuyện gì cả, liền ha ha cười lên, chuẩn bị về ăn tiệc tiếp.
Đúng lúc này --- gian phòng gần đó chợt vang lên tiếng thét chói tai của nữ tử.
Chỉ thấy một nha hoàn hốt hoảng chạy ra từ căn phòng khép hờ nọ. Thấy ở ngoài có nhiều người quá, nàng ta vội bịt miệng lại, như thể vừa phạm phải chuyện gì sai lầm vậy, vội vàng muốn lủi đi.
"Ai đó! Đứng lại!" Ninh Như Hải vốn đang bực mình, giờ lại thấy hạ nhân của mình thất thố như vậy thì càng bực hơn, sẵng giọng quát.
Nha hoàn nọ vội khựng lại, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy hé miệng, vội quỳ xuống trước mặt đám quan to quý nhân.
"Ngươi vừa thét cái gì?" Ninh Như Hải đến trước mặt nàng, mắng.
"Nô tỳ... Nô tỳ..." Nha hoàn ấp úng, mãi sau mới đáp: "Trong phòng, trong phòng có..."
"Đừng rề rà mãi thế! Nói mau!" Gã lại mắng một câu, ai ngờ đối phương đã quá sợ rồi, òa khóc nức nở: "Bình Như tiểu thư đang ngủ với một nam nhân trong phòng!"
Giọng nàng rất lớn, làm câu nói này như một đạo sấm sét bổ thẳng xuống lỗ tai mọi người ở đây. Nhất thời Liễu thị đờ ra, còn Ninh Tương thì xông đến trước, tức giận chỉ vào nàng: "Nha đầu thối tha này! Dám hắt nước bẩn vào tiểu thư à, ngươi muốn chết chắc?!"
"Xin lão gia thứ tội, lão gia thứ tội! Vốn nô tỳ chỉ vào để dọn phòng thôi, ngờ đâu trong phòng lại có người!" Nha hoàn nọ khóc rất dữ, kéo lý trí đã bị thổi bay của Ninh Như Hải về. Gã không thể tin nổi, rảo bước về phía căn phòng nọ.
Ngay khi gã di chuyển, Liễu thị cũng dần tỉnh táo lại. Trong lòng ả dâng lên một dự cảm rất xấu – Uyển Nghi quận chúa vốn phải ngủ chung với Ninh Uyên thì giờ lại an lành xuất hiện ở Thọ An đường, còn con gái Ninh Bình Nhi của ả.. Dù thế nào thì ả cũng phải tự thân đi xác nhận đã.
Còn đám khách mời kéo đến xem náo nhiệt thì sao? Chuyện kia hóa ra chỉ là hiểu lầm, bù lại là giờ có thêm một trò vui nữa, có khi họ còn thoải mái hơn ấy chứ. Thậm chí có người còn chạy trước cả Ninh Như Hải, nóng lòng đẩy hẳn cánh cửa đang khép hờ kia ra.
---
Lúc tỉnh lại, Tư Không Húc thấy đầu mình đau đau. Gã đã rất quen với cảm giác này – gã luôn cảm thấy vậy sau mỗi lần uống quá chén. Nhưng gã nhớ tối nay mình đâu có uống nhiều, sao lại bị vậy nhỉ?
Tư Không Húc chống người ngồi dậy, day day mi tâm. Đến lúc này gã mới nhận ra xung quanh quá ồn ào, liền hé mắt ra nhìn.
Trong phòng không có đèn, nên mắt hắn thích ứng rất nhanh với bóng tối, hơi bực mình nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
"Cao Phong." Gã gọi – nhưng không có ai đáp.
Gã đang lấy làm lạ, không biết thiếp thân hộ vệ luôn ở bên mình giờ lại chạy đi đâu rồi, thì tự dưng nhận ra – cửa phòng đã rộng mở từ bao giờ, ngoài cửa là rất nhiều người đang ngó đầu vào hóng.
Gã cố mở to mắt hơn một chút, liền nhận ra trong đám người đó có không ít gương mặt thân quen. Có Ninh Như Hải, lão phu nhân Thẩm thị, thậm chí là biểu cô mẫu của gã – Chiêu Nghi quận chúa, và cả Đại hoàng tử Tư Không Việt.
Ánh mắt của họ làm gã sinh lòng nghi ngờ. Của Ninh Như Hải và Thẩm thị là khiếp sợ, của Chiêu Nghi quận chúa là bối rối, còn của Tư Không Việt là cực kỳ khinh bỉ.
Có chuyện gì thế? Sao họ lại nhìn gã như vậy? Tư Không Húc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghiêng người định xuống giường, nhưng trong khoảnh khắc nhìn xuống --- toàn thân gã lại như bị đóng đinh cố định, không thể di chuyển.
Ở ngay cạnh gã --- là Ninh Bình Nhi chỉ mặc mỗi váy trong đang nằm đó. Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, nàng lặng yên say ngủ, khóe miệng khẽ cong lên, không biết là đang mơ thấy chuyện tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, người Ninh Bình Nhi khẽ giật, dường như cũng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở ra, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Tư Không Húc. Nhưng chẳng hiểu sao nàng lại không hề thấy bất thường, thậm chí còn thẹn thùng gọi một câu, thâm tình không gì sánh được: "... Điện hạ à."
Tiếng "điện hạ" này hệt như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Tư Không Húc hoàn toàn tỉnh lại. Gã hít sâu một hơi khí lạnh, phẫn nộ quát: "Sao ngươi lại ở đây!"
"Ơ, không phải điện hạ đã..." Thân thể Ninh Bình Nhi run lên, dường như không hiểu sao gã lại tức giận. Mà khi ngồi dậy, nàng cũng thấy được Ninh Như Hải đang đứng ở cửa, lập tức trắng bệch mặt đi.
"Tứ hoàng đệ à, ngươi cũng hăng hái thật đấy. Đến chúc thọ Ninh lão phu nhân mà lại ngủ luôn với cháu gái nhà người ta là sao? Ngươi bảo hoàng huynh là ta phải biện hộ cho ngươi thế nào đây?" Giọng nói nửa mỉa mai nửa quái gở của Tư Không Việt vang lên.
"Hoàng huynh, mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu!" Tư Không Húc cố gắng bình tĩnh lại, muốn xuống giường giải thích.
Đúng lúc này, Liễu thị gào khóc thảm thiết đột nhiên nhào lên: "Bình Nhi ơi! Con gái đáng thương của ta ơi! Rốt cục là chuyện gì thế này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.