"Vế trên kết thúc bằng yếu tố Mộc trong ngũ hành, vế dưới lại bắt đầu bằng Mộc, hợp với đạo trời rằng vạn vật không ngừng sinh sôi. Ý đối tinh tế, bằng trắc thích hợp, tốt, tốt tốt!" Cao Úc nói ba chữ "tốt" liên tục: "Quả là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy! Thiếu niên à, vế đối này của ngươi đã thành toàn được tâm nguyện cả đời của lão phu rồi! Lão phu đã canh cánh trong lòng suốt bao năm nay, thế mà hôm nay lại được một thiếu niên như ngươi cởi bỏ khúc mắc! Sau này ta ngủ ngon giấc được rồi, ha ha ha!" Cao Úc cười vô cùng sảng khoái, nom vui vẻ cực điểm, mặt mày cũng hồng hào hẳn lên. Ninh Uyên được khen như vậy thì mặt cũng ửng hồng. Y không dám nhận mình tài hoa đến mức ấy, có thể đối được câu thơ đã làm Cao Úc đau đầu mấy chục năm ư... Thực ra câu "Đào thiêu đê Cẩm Giang" này là do chính Cao Úc tự đối được, nhưng là vào sáu năm sau này. Ông đã dốc hết tâm huyết để hoàn thành vế đối đã quấn lấy mình cả đời này, rồi lại vì lao lực quá độ mà thổ huyết đột tử, chấm dứt một đời văn hào nức tiếng. Vậy nên cặp đối "Khói tỏa khắp hồ liễu/ Đào thiêu đê Cẩm Giang" này lại càng nổi tiếng, trở thành cặp đối nổi danh thiên cổ khắp Đại Chu. Ninh Uyên vốn không định gây náo động gì, chỉ viết đại câu "Pháo trấn Hải Thành lâu" ra rồi định viết phỏng theo đó là được. Ai dè tên Ninh Tương ngu xuẩn kia lại quá nóng lòng, vội vàng "cướp công" của y. Hắn không chỉ tự làm mình mất mặt, mà còn ép Ninh Uyên đến đường cùng, bất đắc dĩ lấy ra câu đối mà đáng ra phải sáu năm sau mới xuất hiện. "Tiên sinh này, ngươi có thể dạy ra được một đệ tử như thế, thì quả thật là phúc lớn của Đại Chu!" Cao Úc trịnh trọng thi lễ với thầy đồ dạy học, làm người ta được kính mà sợ, vội vã hành lễ lại. Thầy đồ nọ thầm nghĩ – không ngờ Ninh Tam thiếu gia này lại có học thức uyên thâm nhường đó, nhưng sao trước giờ ông ta không nhìn ra? Nhất thời, chẳng ai để ý đến Ninh Tương cả. Hắn căm hận trừng mắt liếc Ninh Uyên, đoạn lặng lẽ lui xuống. Cao Úc cũng không quan tâm đến hắn nữa, tiếp tục nói chuyện với Ninh Uyên: "Tài hoa bậc này của ngươi không nên bị mai một đâu, thiếu niên à. Ngươi có bằng lòng... trở thành đệ tử của lão phu chăng?" Ninh Uyên sửng sốt, nhất thời không hiểu được ý của ông. Mà thầy đồ bên cạnh đã sáng mắt lên, ngay cả hai vị quan phụ tá của Cao Úc cũng tỏ ra hâm mộ. Ai dè vừa nói xong, Cao Úc lập tức vỗ vỗ trán mình, cười nói: "Ôi xem cái đầu này này, đúng là già rồi mà. Ngươi vẫn chưa đến tuổi thi Hương đúng không? Nhưng không sao không sao." Vừa nói, ông vừa lấy một cái bút lông bằng bạch ngọc trong tay áo ra. Bề mặt của bút được trạm chổ hoa văn rất tỉ mỉ, nom cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo: "Ba năm sau, nếu ngươi qua kỳ thi Hương thì khi lên Kinh thi Hội, hãy cầm vật này đến tìm lão phu. Nếu ngươi bằng lòng thì lão phu sẽ nhận ngươi làm đệ tử của ta, được chứ?" Ninh Uyên biết – sau mỗi kỳ thi Hương, sẽ có một số cử nhân xuất chúng được các Đại học sĩ trong triều để mắt đến. Nếu thích đến một mức độ nào đó, thì thỉnh thoảng nhóm văn hào thế hệ trước ấy sẽ thu họ làm đệ tử. Một khi đã trở thành đệ tử của Đại học sĩ rồi, thì có thể coi là nhận được một tấm thẻ xanh cỡ lớn trong kỳ thi Hội. Dù không đến mức đề tên bảng vàng ngay, nhưng vì nể mặt và vì danh tiếng của Đại học sĩ, mà bài thi của họ cũng được quan chấm chi chấm "cẩn thận" hơn một chút. Chỉ cần viết không quá vụng thì ngươi chắc chắn sẽ không rớt – đương nhiên – vì người đã được Đại học sĩ coi trọng thì sao có thể làm ra một áng văn quá nát được. Nhưng đó chỉ là chuyện phụ. Chuyện quan trọng nhất là... Sau khi bước vào quan trường, nhờ có một sự phụ như thế ở bên chỉ điểm nên ngươi sẽ biết rất nhiều đường vòng, cũng biết xử lý vài chuyện trôi chảy hơn. Mặt khác, Hoàng đế hiện nay rất coi trọng khoa cử; nên trước giờ tước vị "Đại học sĩ" chỉ được trao cho những văn hào thực sự nổi tiếng khắp cả nước. Dù chức quan này không cao, công việc chủ yếu cũng chỉ là biên soạn sách vở, nhưng lại rất được triều đình kính trọng – ngay cả Hoàng đế cũng phải gọi họ một tiếng "tiên sinh". Có một sư phụ Đại học sĩ như thế bảo hộ là một tấm ô lớn trong triều, nhất là với những quan viên mới có xuất thân không cao, giúp họ không bị các quan viên khác xa lánh. Chuyện này là trăm lợi không hại, nên ai làm cử nhân cũng ôm mộng được làm đệ tử của Đại học sĩ. Hiện giờ, Cao Úc là người có địa vị cao nhất trong nhóm Đại học sĩ. Tuy tính tình ông rất hiền hòa, nhưng lại cực kỳ kén chọn trong việc lựa chọn đồ đệ. Trong mấy chục năm qua, ông chỉ nhận có ba học trò – bây giờ cả ba đều có tương lai cực kỳ xán lạn, đặc biệt là người học trò nhỏ nhất của ông còn là đương kim Nhị hoàng tử Tư Không Hi nữa. Vậy nên không chỉ cử nhân, mà phần đa mệnh quan triều đình cũng muốn làm thân với ông. Nếu trở thành đệ tử của Cao Úc, thì tiền đồ sau này của Ninh Uyên sẽ cực kỳ sáng sủa. Thậm chí y còn trở thành huynh đệ đồng môn với Nhị hoàng tử nữa – đúng là chuyện người ngoài có cầu cũng không được! "Thằng nhỏ ngốc này, còn không mau nhận lấy đi! Đừng phụ thịnh tình của Cao đại nhân!" Thấy Ninh Uyên cứ đứng im mãi, thầy đồ lại đâm ra bối rối, lên tiếng giục y. Ninh Uyên nhìn Cao Úc, thấy ông gật đầu với mình thì mới vươn tay, nhận lấy cây bút lông màu trắng kia: "Nếu ba năm sau thi đậu Cử nhân, nhất định tiểu sinh sẽ đến tìm Cao đại nhân. Lúc đó, tiểu sinh hy vọng có thể gọi Người một tiếng sư phụ!" "Tốt lắm!" Cao Úc vỗ vỗ bả vai Ninh Uyên, cười cực kỳ sảng khoái. Ánh mắt đám học trò xunh quanh nhìn Ninh Uyên đã hoàn toàn thay đổi – có người ao ước, có người đố kỵ. Còn Ninh Tương thì đã tức đến trán nảy gân xanh, răng suýt bị nghiến nát! Vì sao? Người Cao Úc coi trọng rõ ràng phải là ta cơ mà! Sao lại đến lượt thứ tiện chủng kia! Mãi đến khi rời đi, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Cao Úc vẫn chưa hề tắt. Thậm chí ông còn mời thầy dạy học ở đây cùng uống rượu đàm đạo buổi tối, làm đối phương vừa mừng vừa sợ, lập tức đồng ý, quên luôn cả việc phải thông báo cho lớp tan sớm! Khi thầy đồ tiễn Cao Úc ra cửa, một đám học trò lập tức xúm quanh Ninh Uyên, chúc mừng liên tục. Y đương vui vẻ đáp lời mọi người, thì đột nghiên vang lên một tiếng "Rầm" thật lớn. Nhóm người liền im lặng, đồng loạt quay sang nhìn – Ninh Tương vừa tức giận đá văng bàn của mình, rồi đùng đùng xông ra ngoài từ cửa sau. Ninh Uyên vốn cũng không thích bị đám đông nịnh bợ, nên mới cười cười khách sáo một chốc đã thấy mệt mỏi. Y thu dọn đồ đạc, giao cho Chu Thạch rồi đi ra xe ngựa. Chu Thạch ngồi trước xe, vung roi lên, con ngựa liền từ từ bước về phía trước. "Thiếu gia à, ta vừa nghe bọn họ bàn luận chuyện vừa nãy. Đường di nương mà biết thiếu gia được Cao đại nhân thích như vậy thì nhất định sẽ rất vui!" Chu Thạch vừa đánh xe vừa nói. Ninh Uyên ừ một tiếng, ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì nhiều. Chu Thạch biết y mệt nên cũng không nói nữa, tập trung lái xe. Ai dè mới đi chưa được bao lâu, hắn lại nghe tiếng y gọi từ phía sau: "Dừng xe lại." Hắn lập tức kéo cương ngựa. Thấy Ninh Uyên vén rèm nhảy xuống, hắn hỏi: "Sao vậy thiếu gia?" "Tiếng xe lăn bánh hơi lạ. Nãy giờ có ai đến gần cái xe này sao?" Ninh Uyên đi vòng quanh xe ngựa, như thể đang nghiêm túc tìm cái gì đó. "Không có mà." Chu Thạch gãi gãi ót, đột nhiên biến sắc mặt, hẳn là vừa nhớ ra điều gì: "Đúng rồi! Vừa nãy tự dưng có mấy kẻ lang thang nổi điên ném đá vào ta, ta liền đuổi theo bọn chúng. Lúc về, ta thấy Ninh Tương thiếu gia đang lúi húi làm gì đó cạnh xe. Ta cứ tưởng hắn ta có chuyện gì, nhưng vừa thấy ta là hắn bỏ đi ngay." "Ninh Tương?" Ninh Uyên nhăn mày, chợt nhìn chăm chăm vào trục lớn của bánh xe, ngồi xổm hẳn xuống. Chu Thạch cũng nhìn theo ánh mắt của y. Nhất thời hắn nhận ra chuyện gì đó, sắc mặt tái nhợt, rồi lại đỏ lên, ảo não cúi đầu trước Ninh Uyên: "Thiếu gia à, tất cả là tại ta thất trách. Thiếu gia phạt ta đi!" "Phạt ngươi làm gì. Nếu đã có người cất công gài bẫy ta, thì mình ngươi cũng chẳng chống lại được." Ngón tay Ninh Uyên nhẹ gõ lên mấy thanh gỗ cố định của bánh xe. Một cái bánh xe bình thường cần sáu thanh gỗ thì xe mới vận hành an toàn được. Nhưng không biết tự lúc nào, mà toàn bộ thanh gỗ cố định ở chiếc xe ngựa này đã bị rút đi toàn bộ. Nếu Ninh Uyên tiếp tục ngồi trên nó thì sợ là chưa đi được bao xa, toàn bộ xe ngựa này sẽ đổ sụp. Nếu lúc đó xe đi nhanh, thì nhất định khi xe đổ, Ninh Uyên sẽ bị hất văng ra ngoài. Đến lúc đó, nếu y không có võ công... thì gãy chân cụt tay là điều chắc chắn. Xem ra Ninh Tương là chó cùng rứt giậu rồi, đến cả mánh khóe vừa bỉ ổi vừa lộ liễu này mà cũng dám dùng. Ninh Uyên cười lạnh một tiếng, hỏi Chu Thạch: "Dạo này bên Ninh Bình Nhi thế nào rồi?" "Hệt như những gì thiếu gia đã sắp xếp." Chu Thạch đáp: "Quanh từ đường vốn đã ít người qua lại. Lỗ công tử đã ngựa quen đường cũ, bấy lâu nay ra vào chưa làm ai chú ý cả." "Thằng ngu đó chỉ háo sắc là giỏi thôi. Đến giờ phía Ôn Túc hầu phủ vẫn im lặng, hẳn là Lỗ Bình chưa hề dám ngả bài với Ôn Túc hầu. Đúng là uổng công ta trông cậy vào nó! Nếu nó không muốn cưới Ninh Bình Nhi, thì chẳng lẽ Bình Nhi muội muội thông minh xinh đẹp của ta cứ để cho nó chà đạp miễn phí như thế sao?" Ninh Uyên cho hai tay vào tay áo, suy nghĩ một chốc: "Mà thôi. Hôm nay Ninh Tương đã tặng ta một món quà lớn thế này, thì ta phải tặng lại lễ lớn hơn mới được; kẻo người khác lại bảo ta không biết điều." --- Về Tùng Nhuận Đường của mình rồi, Ninh Tương một mực chờ "tin tốt" truyền về. Đã gỡ hết thanh gỗ cố định trên bánh xe của xe Ninh Uyên rồi, hắn không tin thằng tiện chủng kia có thể an ổn về đây! Hôm nay y làm hắn mất mặt trước mọi người như thế, vậy hắn cũng muốn y ngã sấp mặt ra đường! Để cả cái Giang Châu này thấy vẻ chật vật của y! Chẳng bao lâu sau, gã sai vặt mà hắn phái đi nghe ngóng đã trở về. Nhưng câu đầu tiên người ta nói là: "Chuyện không thành rồi thiếu gia ơi!" "Cái gì?" Ninh Tương sửng sốt: "Sao lại không thành được? Chẳng lẽ nó không ngồi xe?" "Phải, thưa thiếu gia." Gã sai vặt gật đầu: "Tam thiếu gia đi bộ về phủ." "Chết tiệt! Thế mà nó cũng tránh được!" Ninh Tương đấm thật mạnh xuống bàn gỗ, đoạn phất phất tay với gã hạ nhân kia: "Mà thôi, ngươi lui xuống đi. Tiện thể bảo phòng bếp mang bữa tối đến." Ăn cơm tối xong, cơn tức giận của Ninh Tương vẫn chưa tiêu tán. Hắn tắm qua loa rồi lên giường ngủ, nhưng chưa nằm được bao lâu thì đã loáng thoáng nghe tiếng người gõ cửa. Đại nha hoàn thiếp thân của hắn bước tới, nói là Ninh Thiến Nhi có chuyện muốn tìm hắn. Dù là huynh muội ruột thịt, nhưng trước giờ Ninh Tương cũng ít khi qua lại với đứa em gái Ninh Thiến Nhi này. Vì ở trên nàng còn có một Ninh Bình Nhi nổi tiếng hơn, nên mỗi lần Ninh Thiến Nhi đến chỗ hắn, đều chỉ là để truyền lời thay Liễu thị. Vì vậy, lần này hắn cũng tưởng là Liễu thị có gì muốn báo với hắn; liền vội vàng mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài. Ngoài đại sảnh, Ninh Thiến Nhi đang ôm một hộp đồ ăn đứng đó. Thấy Ninh Tương đến, nàng vội cúi người chào: "Ca ca." "Sao ngươi đến muộn thế? Nương có chuyện gì ư?" Ninh Tương không buồn khách sáo với nàng mà hỏi thẳng. Ninh Thiến Nhi gật đầu, đoạn giơ hộp thức ăn trong tay ra: "Bình Nhi tỷ tỷ đã ở trong từ đường rất lâu rồi. Nương lo tỷ tỷ không có gì ăn, liền đặc biệt chuẩn bị chút điểm tâm; muội muốn cùng huynh đến đó đưa cho tỷ tỷ." "Việc nhỏ này mình ngươi làm là đủ." Ninh Tương nhíu mày: "Hơn nữa ta đường đường là một nam nhân, ai lại đi đưa đồ cho nữ tử? Dù đó là muội muội của ta đi chăng nữa, thì nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta cũng sẽ chê cười ta!" Ngờ đâu, Ninh Thiến Nhi lại cười khổ: "Đấy là ca ca không biết rồi. Muội không thể đi một mình được, nên mới đến nhờ huynh đấy." Nàng nói: "Lần trước muội đi đưa cơm cho tỷ tỷ, chỉ vì thức ăn hơi bị nguội một chút mà tỷ ấy cũng không chịu ăn. Không chỉ không ăn, mà còn nói là muội cố ý mang đồ lạnh đến cho tỷ ấy! Dù muội biết vì bị nhốt nên tỷ ấy mới không vui, mới nói ra những lời như vậy, nhưng... muội vẫn tủi thân lắm." Nói rồi, nàng còn chấm chấm nước mắt. "Xem ngươi kìa." Thấy nàng khóc, thái độ của Ninh Tương liền dịu xuống: "Chẳng lẽ là ta đưa đến thì Bình Nhi có thể vui vẻ hơn ư?" "Đương nhiên rồi!" Nàng lập tức đáp: "Huynh là đại ca của bọn muội, trước giờ tỷ tỷ vẫn luôn kính trọng huynh! Nếu là ca ca đưa tới, tỷ ấy sẽ không chỉ không cáu kỉnh, mà có khi còn yên lòng ăn hết đồ ăn nữa! Nếu là muội mang đến, tỷ ấy lại giận mà hất hết đồ ăn đi, vừa lãng phí vừa đói bụng!" "Hóa ra là vậy." Ninh Tương xoa cằm, khẽ gật đầu một cái: "Ngươi nói cũng phải. Trước giờ nha đầu Bình Nhi kia luôn rất cứng đầu, chỉ mình huynh trưởng là ta mới bảo được nó. Còn ngươi thì mềm yếu quá." Dứt lời, hắn nhận lấy hộp thức ăn từ tay nàng: "Ta đi cùng ngươi vậy." Ninh Thiến Nhi lập tức mỉm cười ngọt ngào. Hai người không chần chừ nữa, nối đuôi nhau ra khỏi Tùng Nhuận Đường, đi về phía từ đường. Sắc trời đã khuya lắm rồi, khắp Ninh phủ vừa tối vừa yên tĩnh. Đến từ đường rồi, Ninh Tương quay lại bảo Ninh Thiến Nhi: "Chắc giờ này Bình Nhi đã ngủ rồi. Hay ta về đi, để mai hẵng đến." "Không đâu, lần trước muội cũng đến tầm giờ này. Chỉ có nhóm ma ma là ngủ thôi, chứ tỷ tỷ vẫn thức đấy." Dứt lời, nàng dẫn hắn đến một tiểu viện chênh chếch gần đó: "Tỷ tỷ ở đây." Ninh Tương gật đầu, bước tới tiểu viện nọ. Cửa viện không đóng kín mà chỉ khép hờ, hở ra một khoảng rộng chừng hai ngón tay. Trong bóng tối, một tràng tiếng thở dốc dồn dập liên tục truyền ra từ đó. Đứng ở cửa nghe thấy thanh âm này, Ninh Tương còn tưởng là Ninh Bình Nhi gặp ác mộng. Nghĩ bụng đứa em gái này bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời đây suốt cả tháng trời, hẳn là rất khó chịu; Ninh Tương lại động lòng. Đang định đẩy cửa ra thì hắn chợt thấy... thứ gì đó trắng trắng đang nhấp nhô lên xuống trong phòng. Cái gì mà trắng thế? Tay hắn rụt lại, nghi ngờ nhìn kỹ vào phòng qua khe hở nọ. Trong đó rất tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt rọi vào. Phải thích ứng hồi lâu thì mắt hắn mới nhìn rõ được, mà vừa thấy rõ... hai con ngươi hắn lập tức trợn trừng, trong đầu BÙM một tiếng! Trong phòng, đứa em gái thông minh lanh lợi từ nhỏ của hắn – Ninh Bình Nhi – đang hoàn toàn lõa thể, bị một nam nhân tròn vo đè lên người mà làm chuyện thú tính. Nam tử mập mạp kia hổn hển di chuyển thắt lưng, song vẫn không quên che miệng nàng lại, không để nàng phát ra một thanh âm nào. Mà thứ trắng trắng Ninh Tương thấy kia chính là – hai bờ mông hây hẩy của kẻ thủ ác đó. "Thằng khốn!" Ninh Tương gầm nhẹ lên, đá văng cánh cửa. Hắn vọt vào nhấc kẻ mập kia ra, không thèm nhìn đó là ai mà vung tay tát liên hoàn vào mặt đối phương. Ninh Tương là người luyện võ, lại tát rất thật lực; nên mới vả vài phát mà mặt đối phương đã sưng phù, đau đến không thốt nên câu. Hắn ném mạnh gã mập sang một bên, nhìn sang Ninh Bình Nhi – lúc này đã hoảng sợ ngồi dậy. Vừa nhìn, lửa giận đã xộc thẳng lên não hắn – trên người Ninh Bình Nhi chi chít đầy những dấu vết hoan ái, tóc tai bù xù như bà điên. Thấy Ninh Tương xông vào, nàng vẫn không nói gì cả, chỉ cuống quýt vơ áo che ngực, run rẩy ngồi tại chỗ. Ninh Tương chỉ nghĩ là nàng bị dọa sợ đến hoảng, nhất thời vừa tức giận vừa xót xa; liền xông đến tẩn cho kẻ đã làm nhục em mình thêm trận nữa. Lúc này, Ninh Thiến Nhi cũng bước vào. Cảnh tượng trong phòng làm nàng thét lên chói tai, nhưng lập tức hoảng sợ che miệng. Nhìn rõ kẻ đang bị Ninh Tương đánh no đòn, nàng vội lao đến giữ tay hắn lại. "Ngươi cản ta làm gì!" Ninh Tương đã đánh đến đỏ mắt, gầm vào mặt Ninh Thiến Nhi. "Ca ca bình tĩnh lại đi!" Ninh Thiến Nhi lo lắng nói: "Huynh ồn ào thế này là để gọi người khác đến à? Lúc đó danh tiết của tỷ tỷ sẽ ra sao đây?" Ninh Tương sửng sốt, lập tức hiểu ra – Ninh Thiến Nhi nói không sai. Nếu tiếng động hắn tạo ra dẫn ma ma giáo dẫn tới, nếu họ trông thấy cảnh này... thì cả đời Ninh Bình Nhi sẽ bị phá hủy! Hủy danh tiết là thứ nhì, chuyện quan trọng nhất là... dám làm chuyện cẩu thả trong từ đường gia tộc! Dù là bị ép buộc, nhưng vẫn là cực đại bất kính với tổ tông! Bị ban một dải lụa trắng đã là nhẹ! "..." Ninh Tương hoảng hốt – giờ phải bảo vệ Ninh Bình Nhi trước đã! "...Giờ ta phải làm thế nào?" "Đầu tiên là tống kẻ háo sắc này khỏi đây, tuyệt đối không được để người ngoài phát hiện." Dứt lời, Ninh Thiến Nhi ra khỏi tiểu viện, một lúc sau thì mang lên một cái bao tải to. Ninh Tương hiểu ngay, lập nhức nhét gã mập đã ngất đi vào bao tải, gắng sức khiêng nó lên. Ngoài kia vẫn yên tĩnh, mà hắn lại không muốn bị chú ý, liền vội vã chạy ra ngoài phủ. Nhìn Ninh Bình Nhi đang mất hồn mất vía ngồi đó, khóe miệng Ninh Thiến Nhi khẽ cong lên, rồi chạy theo Ninh Tương. Hai người chọn đường vắng mà đi, tìm cớ đuổi hạ nhân canh giữ ở cửa sau đi rồi lẻn khỏi Ninh phủ. Quẹo vào hẻm nhỏ không người cạnh đó, Ninh Tương hất bao tải trên vai xuống, dốc gã mập khỏa thân bên trong ra. Bị hất xuống đất, người nọ dãy dụa vài cái như thể muốn đứng lên bỏ chạy. Nhưng sao Ninh Tương có thể thả đối phương đi dễ như vậy được? Hắn đạp mạnh vào mông đối phương, nghe người nọ hét thảm một tiếng, rêи ɾỉ không ngừng. "Lỗ Bình? Là ngươi sao?" Lúc này, Ninh Tương mới thấy rõ khuôn mặt người ta. "Công tử tha mạng, công tử tha mạng! Ta không dám nữa! Xin công tử tha mạng!" Lỗ Bình đã phát hoảng vì tràng đấm tá liên tục của Ninh Tương rồi, sao còn vẻ quần áo là lượt ung dung "quý phái" như xưa nữa. Hắn lập cập bò đến ôm chân Ninh Tương, lầm bầm cầu xin tha thứ. Để bảo vệ Ninh Bình Nhi, Ninh Tương vốn đang định gϊếŧ kẻ háo sắc này. Nhưng giờ biết được thân phận của đối phương rồi, hắn lại chần chừ do dự - nếu sau này Ôn Túc hầu biết con trai mình chết trong tay thiếu gia Ninh phủ, thì nhất định... sẽ cá chết lưới rách với Ninh gia! Nhưng nếu dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã hại đời em gái mình như thế... thì hắn nào cam tâm! "Ca ca định xử lý kẻ này thế nào đây?" Ninh Thiến Nhi đứng bên cạnh hỏi. "Nó là con trai của Ôn Túc hầu." Ninh Tương nghĩ Ninh Thiến Nhi không biết, trầm giọng nói: "Chết tiệt! Không phải phụ thân đã hứa gả muội muội của thằng tiện chủng Ninh Uyên kia sang Ôn Túc hầu phủ rồi sao? Sao thằng cầm thú này lại làm bẩn Bình Nhi nữa? Người ngoài như nó sao lại biết đường vào từ đường Ninh phủ?!" "Công tử tha mạng! Ta, ta và Bình Nhi tiểu thư là lưỡng tình tương duyệt, là Bình Nhi tiểu thư sai người dẫn ta vào đó! Nếu không, nếu không... ta nào có gan xằng bậy!" Lỗ Bình quỳ rạp dưới đất, luôn miệng cầu xin. "Ta nhổ vào! Đừng có ngậm máu phun người! Sao muội muội ta lại lưỡng tình tương duyệt với ngươi được!" Ninh Tương phun thẳng nước bọt vào mặt Lỗ Bình. "Là thật, là thật mà! Thật sự là Bình Nhi tiểu thư sai người đưa ta vào, nếu không... sao mà ta vào được!" Lỗ Bình òa khóc. "Ca ca, người này nói cũng có lý. Chẳng lẽ tỷ tỷ thực sự..." Nói được một nửa, Ninh Thiến Nhi che miệng lại. "Ngươi ngớ ngẩn à! Sao tỷ tỷ ngươi có thể vừa mắt hạng vô sỉ này được!" Ninh Tương tức đến thở hồng hộc: "Nhất định là nó nói xằng nói bậy, hòng ô nhục tỷ tỷ ngươi!" "Nhưng, nhưng mà... Muội nghe nói sau chuyện xấu hổ ở xuân yến, tuy rất nhiều đại gia tộc không nói gì ở ngoài, nhưng lại cười nhạo sau lưng tỷ tỷ." Ninh Thiến Nhi rụt rè đáp: "Nói thế nào thì Ôn Túc hầu phủ cũng là nhà quý tộc; có thể vì lo lắng cho tiền đồ của mình nên tỷ ấy mới lầm đường lạc lối lắm chứ..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]